"Huynh ! Muội thể mà!"
Những ngày , nàng tới nhiều nơi, cũng quen thuộc với tất cả địa điểm ăn chơi . Hơn nữa, ở một còn thoải mái hơn bao!
Sau khi Thời Tẫn rời , Thẩm Lai lập tức giải quyết sạch sẽ tôm cua ở bàn chỉ trong khoảnh khắc. Nàng ung dung mút sạch lớp sốt còn vương ngón tay: "Ngon quá thôi!"
Nàng ăn no đến mức dậy, khi một đống hỗn độn bàn và suy nghĩ một hồi, nàng quyết định nghỉ ngơi một lát mới tính tiền.
Ngồi một hồi, nàng nghĩ đến việc lưu kinh thành bấy lâu, ngoại trừ ngày đầu tiên, những ngày vốn chẳng gặp mặt đại biểu ca, vì trong lòng cảm thấy vô cùng buồn chán.
"Đại biểu ca, thích nhỉ? Lỡ như thích thì bây giờ?" Nàng lẩm bẩm, đôi môi khẽ chu lên, vẻ mặt ảm đạm. "Đại biểu ca thích , còn... Còn già nữa, thể chơi với ? Cũng dùng bữa , liệu nấu ăn ngon ?"
Đây đều là những vấn đề mà nàng quan tâm. Cha nương nàng cố gắng nhiều hơn, nhưng còn gặp thì cố gắng bằng cách nào đây?
Nàng lắc đầu, vứt bỏ mấy suy nghĩ kỳ lạ trong đầu. Thôi quên , nếu đại biểu ca thích nàng thì thôi, nàng sẽ tìm một vị hôn phu nấu ăn thật ngon! Có thích là một chuyện, nhưng ít , tay nghề nấu nướng thật đỉnh!
Ngồi một hồi, nàng mới dậy tính tiền.
Khi xuống tầng, nàng thấy một thiếu niên trạc tuổi . Y dẫn theo hai tiểu thiếu niên nhỏ hơn một chút và một tiểu hài tử sáu, bảy, tám tuổi, bốn đang quầy hàng nghiêm túc hỏi điều gì đó.
Nàng cũng để trong lòng, khi xuống tầng thì thẳng tới quầy và hỏi: "Tính tiền! Chưởng quỹ, hết bao nhiêu bạc ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-688.html.]
Mèo Dịch Truyện
Tần Tiểu Quang liếc nàng một cái, đó với thiếu niên đang mặt : "Cẩu Đản, cháu chờ thúc thúc một lát nhé, để thúc tính tiền cho vị khách tiếp."
Cẩu Đản ngẩn thiếu nữ bên cạnh. Chỉ thấy nàng vận bộ y phục màu trắng, làn da trắng nõn, đôi mắt trong như ngọc, hàng mày tựa như vẽ. Mặc dù dung nhan đến mức tuyệt sắc nhưng cũng là một vị giai nhân xinh .
Dưới cái của Cẩu Đản, đôi mắt to tròn của nàng sáng ngời thần, y nghĩ, quả thật xinh ! Nhìn đến đây, Cẩu Đản nhịn mà đỏ bừng mặt.
Còn Thẩm Lai, khi cái tên "Cẩu Đản" thì kìm mà bật thành tiếng. Nàng ngẩng đầu lên thẳng đôi mắt của thiếu niên, đó lập tức chú ý tới gương mặt đỏ rực của y.
Nàng lúng túng mở to mắt, đó lập tức giải thích: "Ta... Ta cố ý , chỉ là... Chỉ là cái tên ..." Nàng hết câu, nhưng tiếp lời: "Đây là nhũ danh của ngươi ? Người thường tên dễ nuôi, , ."
Cẩu Đản sờ gáy, y cô nương đang cố nén ở mặt mà nên .
Thẩm Lai ho nhẹ một tiếng: "À thì... À, tính tiền... Ngươi... Ngươi thể sang một bên ?"
Cẩu Đản ngẩn : "Hả! À! À! À! Ta... Thật... Thật xin ! Ta lập tức nhường đường ngay đây! Người... Người tính tiền !"
Y lùi liên tục hai bước, thậm chí còn cẩn thận mà vấp chân cái tủ ở bên cạnh, suýt nữa ngã sấp xuống đất.
Đừng là Thẩm Lai, ngay cả Tần Tiểu Quang và mấy tiểu tử Đoàn Đoàn cũng nhịn mà bật thành tiếng.
Lúc , Cẩu Đản càng hổ đến mức dám ngẩng đầu lên.
Thanh toán xong, Thẩm Lai thật sự cảm thấy vị thiếu niên căng thẳng quả thực thú vị. Vốn dĩ nàng về phía cánh cửa của tiệm vài bước, nhưng một hồi suy nghĩ thì xoay hỏi: "Cẩu Đản , đại danh của ngươi là gì ?"