Đoàn Đoàn nhấp một ngụm , đoạn bất đắc dĩ khen rằng: "Đệ của quả là của , thừa hưởng trọn vẹn sự thông minh của mà chẳng sai sót chút nào!"
Đô Đô bĩu môi: "Huynh khen thì cứ khen ! Còn chẳng quên vòng vo ca tụng chính , mới đúng là tiểu quỷ tinh ranh đó."
Tần Tĩnh Trì khoác vai hai tiểu nhi: "Thôi , hai đứa đều là tiểu quỷ thông minh cả. Mau dùng cơm , hôm nay mẫu các con chiên món cá viên mà hai đứa vẫn luôn đòi ăn đó. Hôm nay dùng thật nhiều mới !"
Đô Đô l.i.ế.m môi: "Vậy con nhất định ăn cá viên cho thật no bụng mới !"
Đoàn Đoàn : "Con xin gọi gia gia, nãi nãi, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu và tiểu cữu đến dùng bữa!"
Cuối cùng, khi tề tựu tại bàn ăn, thiếu vắng bóng dáng Giang Tư Nguyệt.
"Mẫu , tiểu cữu ở ? Cớ tiểu cữu đến dùng bữa?" Đô Đô nghi hoặc một vòng, cũng thấy Giang Tư Nguyệt.
Rồi thằng bé Đoàn Đoàn: "Ca, gọi tiểu cữu ?"
Đoàn Đoàn nuốt trôi miếng cá viên trong miệng, đoạn lắc đầu: "Ta gọi , song tiểu cữu mặt ở đây."
Lý Tam Nương múc cơm cho bọn nhỏ, đoạn mới : "Cữu của các con hẹn với ai , bảo hôm nay sẽ dùng bữa bên ngoài, về dùng bữa tối ở nhà."
Đô Đô đảo mắt lanh lợi: "Ai hẹn cữu nhỉ? Chẳng lẽ là..." Thằng bé nhoẻn tinh quái.
Đoàn Đoàn gõ nhẹ lên đầu : "Đừng vẻ mặt , thật là xí."
Đô Đô , còn thể gì hơn nữa? Thằng bé vội vã thu nụ .
"Vậy thật như ?"
Lý Tam Nương lắc đầu: "Là một tiểu công tử, là tiểu công tử tuấn tú vô ngần, khoác một bộ cẩm bào trắng muốt, trông hệt như tiên nhân hạ phàm !"
"Người đó là ai ? Cớ con từng diện kiến? Không , lúc nào cơ hội con nhất định để tiểu cữu dẫn con gặp mới !" Đô Đô tò mò vô cùng.
Mèo Dịch Truyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-721.html.]
Đoàn Đoàn đang gắp thức ăn, động tác chợt khựng . Cậu bé Đô Đô, trầm giọng : "Vị cũng ở Quốc Tử Giám. Chỉ cần mỗi ngày thấy một thiếu niên khoác cẩm bào trắng là sẽ rõ."
"Vậy thì mai hãy chỉ cho xem. Hôm nay thấy nhiều vận bạch y ."
"Được, mau dùng bữa ."
Chốc lát , bàn chỉ còn vọng tiếng đũa va chạm. Các món ngon hấp dẫn khiến ai nấy đều chuyên tâm dùng bữa, chẳng còn lòng mà trò chuyện nữa.
Bên , Giang Tư Nguyệt dẫn Thời Tẫn tới tiệm hải sản của gia đình.
"Nếu dùng lẩu, món hải sản nơi đây chắc hẳn ngươi cũng từng nếm thử, ?" Giang Tư Nguyệt hỏi.
Thời Tẫn trầm ngâm giây lát. Dù từng ghé qua đây cùng Thẩm Lai, song y quả thực từng dùng bữa. Bởi , y khẽ gật đầu đáp: " là từng nếm qua các món nơi đây. Trù tử phủ thỉnh thoảng cũng chế biến vài món, nhưng cảm thấy hương vị kém ngon, vương chút tanh nồng."
"Nếu ngươi từng dùng qua hải sản, cần do dự nữa, chúng hãy gọi món ! Ngươi dùng gì?" Giang Tư Nguyệt đoạn đưa thực đơn cho y.
Thời Tẫn lật giở thực đơn từ đầu đến cuối, song vẫn quyết định . Y đáp: "Ta từng dùng bữa tại đây, cũng rõ món nào hợp khẩu vị. Chi bằng cứ gọi !"
"Được thôi."
"Ừm... Một phần sò lụa hương tỏi, một phần lẩu tôm cua, một phần tôm hùm đất sốt cay nồng, thêm một phần cơm trắng nữa!"
Tiểu nhị bên cạnh vội vã ghi chép, cung kính đáp: "Dạ, công tử. Tiểu nhân sẽ chuyển lời ngay."
Thấy tiểu nhị vô tình chạm tay bàn, Giang Tư Nguyệt vội vỗ nhẹ vai , ôn tồn : "Không cả, ngươi cần vội vã."
Thấy quen thuộc với tiểu nhị như , Thời Tẫn do dự hỏi: "Giang Tư Nguyệt, quen ?"
Giang Tư Nguyệt gật đầu: "Tiệm là do gia tỷ và tỷ phu của mở , nên đương nhiên họ ."
Thời Tẫn ngây , đôi mắt trợn tròn. Tiệm là do gia đình Giang Tư Nguyệt mở, mà từng ghé qua! Ta là kẻ ái mộ mà quá thất trách! Thậm chí còn hề chuyện !
Khi y còn đang đắm chìm trong sự ngạc nhiên, chẳng bao lâu , một món ăn nóng hổi, thơm phức bưng lên bàn.