Thời Tẫn trưởng, nhẹ nhàng đỡ dậy. Thời Tẫn nghĩ, hãy ngủ một giấc thật ngon khi thức dậy, chuyện sẽ bắt đầu , chuyện cũ qua, hà tất bận lòng.
Người chết, t.h.i t.h.ể cũng một đám lửa thiêu thành tro tàn, nghĩ nữa cũng vô ích.
Giang Tư Nguyệt trở về nhà, cửa nhà vây lấy.
Thật sự là dung nhan ửng hồng của quả thực đáng ngờ.
"A Nguyệt, ? Chẳng lẽ uống rượu?"
Nghe Giang Oản Oản phỏng đoán như , Đô Đô nhanh chóng quấn quanh hai vòng, cẩn trọng hít ngửi , bé Giang Oản Oản: "Nương, tiểu cữu uống rượu, mùi rượu!"
Đoàn Đoàn bên cạnh cũng đầy vẻ nghi ngờ, dáng vẻ tiểu cữu lúc , cũng phần tương tự như đang phát sốt, nếu thì nào đến nỗi dung nhan đỏ bừng như thế !
"Tiểu cữu, cữu khỏe ? Có sốt ?" Đoàn Đoàn lo lắng hỏi.
Giang Tư Nguyệt họ vây hãm, nhất thời gì.
ngờ, bệnh tình của Đoàn Đoàn thấu.
Hắn nghĩ nên ? Nếu , tất thảy ắt sẽ lo lắng, thôi , vẫn là nên thì hơn, khi nào rảnh rỗi, sẽ tìm đại phu chẩn bệnh mới bàn tính.
"Đoàn Đoàn đừng lo lắng, tiểu cữu , cữu thể... Có thể là do đường về nóng bức nên mới như ."
Hắn suy nghĩ một chút : "Mọi đừng lớn chuyện, thực sự ."
Mèo Dịch Truyện
Nói xong, ánh mắt nghi ngờ của , vội vàng về tẩm phòng.
Tắm gội xong xuôi, giường cả một canh giờ, Giang Tư Nguyệt vẫn chẳng chút buồn ngủ, trong đầu trong lòng đều là vành tai trắng ngần cùng chấm nốt ruồi đen nhỏ nhắn của Thời Tẫn.
Hắn trằn trọc giường, chỉ cần nghĩ đến Thời Tẫn thì trái tim vô thức đập thình thịch thôi, dung nhan nóng bừng bừng.
Hắn ôm ngực, lẩm bầm: "Chớ đập nữa, khi nào rảnh thì sẽ khám đại phu, ?"
Thật sự là luôn nhắc nhở rằng đang mang bệnh!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-725.html.]
dần dần, cũng chẳng còn lòng nào bận tâm, suy tư một lúc, tâm trí từ bệnh tình của mà chuyển dời sang Thời Tẫn.
Ngoài vành tai và chấm nốt ruồi đen của nọ, kìm mà suy tưởng đến cần cổ thon mảnh cùng đôi môi đỏ mọng của Thời Tẫn...
Hôm nay đầu óc như hun đốt, khi vô thức hôn Thời Tẫn, tuy chỉ là chạm nốt ruồi đen, nhưng kỳ thực, đôi môi cũng đến nao lòng.
Ngay cả yết hầu tròn đầy nơi cổ cũng khiến lòng say mê.
Ngẫm nghĩ một chút, nửa canh giờ trôi qua, nhận suy tưởng về Thời Tẫn gần ba canh giờ khiến cả đều cảm thấy .
Giang Tư Nguyệt vội lắc đầu, rốt cuộc đang suy nghĩ điều chi chứ?
Nếu để Thời Tẫn suy tưởng những điều lung tung như mà giấu lưng , sợ rằng đoạn tuyệt với cũng nên!
Không thể nghĩ nữa, thể nghĩ nữa!
Thôi, hãy mau chìm giấc ngủ!
Ngày hôm , mãi đến khi Đoàn Đoàn và Đô Đô dùng bữa sáng xong, Giang Tư Nguyệt vẫn tỉnh giấc.
Đô Đô ăn mì trứng chần : "Hôm nay tiểu cữu ì giường ! Thật nên chút nào! Mấy ngày nay tiểu cữu đều chịu rời giường sớm, ?"
Đoàn Đoàn Đô Đô , bỗng nhiên hồi tưởng sắc mặt đỏ bừng của Giang Tư Nguyệt ngày hôm qua.
Chẳng lẽ tiểu cữu mắc bệnh nên chẳng cất khỏi giường ?
Nghĩ đến đây, Đoàn Đoàn đặt vội bát cháo trong tay xuống, lên tiếng: "Đệ hãy đánh thức tiểu cữu!"
Đoàn Đoàn đến cửa phòng của Giang Tư Nguyệt, khẽ gõ cửa vài lượt nhưng chẳng thấy động tĩnh hồi đáp từ bên trong.
Đoàn Đoàn chẳng thể nhẫn nại thêm, liền đẩy cửa bước .
Vừa bước phòng, mới rằng chiếc giường sắp xếp gọn gàng, chẳng còn .
Thấy Đoàn Đoàn trở về một , Đô Đô hỏi: "Ca, , tiểu cữu thức giấc ?"
Đoàn Đoàn lắc đầu đáp: "Đệ tưởng tiểu cữu còn ngủ say như ? Trong phòng cữu chẳng còn ai, ắt hẳn cữu rời phủ từ sớm, khi chúng còn đang chìm trong giấc mộng."