Thật sự, sợ đau!
Sau hồi lâu, Thời Tẫn mới chính sắc Giang Tư Nguyệt thanh âm nhỏ nhẹ: "Huynh... Nói thật ? Gia quyến của chấp thuận chăng? Sau chúng ... Sẽ thể con cái, những lẽ , liệu ?"
Giang Tư Nguyệt thu nét lả lơi mặt, trang trọng và nghiêm cẩn : "Ta đùa, mỗi câu đều suy xét cẩn trọng!"
Thời Tẫn chằm chằm đôi mắt của khẽ gật đầu.
"Được, tin ."
Hai giường một hồi lâu nữa, Giang Tư Nguyệt mới dậy : "A Tẫn, chúng dậy thôi, lát nữa trở về."
Thời Tẫn gật đầu nhưng trong đôi mắt là ưu sầu, lòng vô cùng luyến tiếc, chỉ vĩnh viễn ở nơi đây, ở nơi Giang Tư Nguyệt!
Giang Tư Nguyệt dậy , mở cửa sổ ngoài thì thấy ngoài , cơn mưa lớn vẫn ngớt.
Ban nãy thấy tiếng mưa, cứ ngỡ tạnh hẳn, ai ngờ, vũ thế càng thêm trút nước.
Nhìn thiên giáng mưa như trút bên ngoài nhưng chẳng hiểu cớ gì, lòng Giang Tư Nguyệt dấy lên niềm hân hoan, mưa lớn như thì thể về ? Lỡ đường xá trắc trở, há chẳng nguy hiểm ?
Thời Tẫn thấy Giang Tư Nguyệt cửa sổ bất động hồi lâu, liền khoác ngoại bào, bước đến bên cạnh.
Khi vén tấm rèm dày, thấy cơn mưa tầm tã trút xuống qua ô cửa sổ đang hé mở.
Trong lòng khẽ chùng xuống, liền vội vã tiến gần xem xét kỹ lưỡng: "Trời giờ đây mưa càng tầm tã hơn, lúc , chúng thể trở về?"
Giang Tư Nguyệt cố nén tiếng , : "Mưa lớn như , về thì thật quá nguy hiểm, e rằng hôm nay, hai đành tạm nghỉ nơi đây."
"Hả?" Thời Tẫn kinh ngạc thốt lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-738.html.]
Nếu là , việc ở cũng là lẽ thường tình nhưng hôm nay mối quan hệ giữa hai tiến triển đến mức ... Nếu ngủ chung một chỗ, thì... Làm thể đây?
Giang Tư Nguyệt khẽ nghiêng đầu, thấy gương mặt lộ rõ vẻ bất đắc dĩ thì cau mày : "Sao ? Chẳng lẽ ngươi ở cùng chăng?"
Thời Tẫn , chẳng lẽ thật sự ở đây ư? Giang Tư Nguyệt liệu điều đó với chăng?
mà... mà sẽ đau đớn, hơn nữa là nương tử của , thì... Vậy thì chắc chắn ở vị trí hạ phong.
Chàng thực sự vô cùng sợ đau!
Hơn nữa, điều cốt yếu là hôm nay bọn họ chỉ mới xác lập mối quan hệ, thể vội vàng đến thế?
Tuyệt nhiên thể!
Mà Giang Tư Nguyệt thấy đáp hồi lâu chẳng thấy hồi âm, lòng chợt trĩu nặng, chẳng lẽ thất hứa ?
Vừa chỉ là dỗ chơi bời thôi ?
Mèo Dịch Truyện
Có khi trở về sẽ ruồng bỏ , coi như từng chuyện gì vương vấn?
Càng ngẫm nghĩ, lòng Giang Tư Nguyệt càng thêm khó chịu, y níu lấy đôi vai Thời Tẫn, trầm giọng : "Chuyện ở do ngươi quyết định! Ngươi đồng ý với , tuyệt đối dung thứ cho ngươi nuốt lời! Ngươi đừng hòng vọng tưởng!"
Thời Tẫn lộ vẻ nghi hoặc, nuốt lời gì? Giang Tư Nguyệt rốt cuộc đang nghĩ gì?
"Giang Tư Nguyệt, hôm nay đôi ... Đôi mới ở cạnh , há chẳng thể... Chẳng thể điều vượt khuôn phép, cũng đừng hòng tơ tưởng! Trừ phi... Trừ phi nguyện nương tử của !"
Giang Tư Nguyệt khẽ : "Không thể điều vượt khuôn phép? Ngươi cho , còn điều gì mà đôi từng nếm trải? Hôm nay, những chuyện đáng đáng , đôi đều trải qua! Giờ đây, ngươi thuộc về ! Ngươi khắc cốt ghi tâm điều ! Hơn nữa... chính là do ngươi hề phản kháng, thể trách đây?" Giọng y dần nhỏ , song lời lẽ thốt oai hùng, chính đáng!
Thời Tẫn xong, đôi mắt càng thêm mê mang, khó hiểu. Ngoài việc đôi hôn môi... dẫu chút quá đà, nhưng cũng chẳng chuyện gì tày đình lắm mà?
Sao... lời Giang Tư Nguyệt thốt , cứ như thể đôi ... trải qua chuyện phòng the ...