Vẻ mặt Tần Tĩnh Trì nghiêm nghị, vội vàng thúc ngựa về đến cổng phủ ba con trong xe: "Vào nhà hãy !"
Đoàn Đoàn phụ mẫu với vẻ mặt , bé nuốt khan trong lòng, vô cùng khẩn trương.
Nghĩ đến tên nghịch tử vẫn còn đang khoác vai , bé dữ tợn ngoảnh đầu Đô Đô, nghiến răng kèn kẹt, nhỏ giọng trách móc.
Đô Đô xong thì vội vàng che miệng, bé đầy vẻ khó xử.
Cả gia đình trở về nhà. Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản an tọa ghế, sắc mặt nghiêm nghị.
"Đoàn Đoàn, rõ ràng !" Giang Oản Oản cất lời.
"Tuyệt đối dối!" Tần Tĩnh Trì bé chằm chằm.
Đoàn Đoàn lập tức rũ rượi hai vai, thể rã rời.
Cậu bé trầm tư giây lát, mới yếu ớt mở miệng thuật những lời với Đô Đô hôm đó.
Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì xong, lập tức thở phào một , may mắn thương tổn.
Giang Oản Oản bất lực Đoàn Đoàn. Đoàn Đoàn nhà nàng do nguyên nhân từ thuở nhỏ , tính tình hề kiên cường như Đô Đô, phàm việc gì cũng đều giữ thái độ dửng dưng.
"Đoàn Đoàn, gặp chuyện như thì với nhà. Một đại gia đình như , lẽ nào còn sợ đòi công đạo cho con ?"
Đoàn Đoàn mỉm gật đầu: "Nương, tuy con gây sự với kẻ khác, nhưng cũng tuyệt đối để bản chịu thiệt thòi! Từ đó về , con còn đối xử với chúng nữa. Dù chúng cũng đánh con gì cả, con cứ xem như chúng chẳng tồn tại là !"
Cậu bé suy nghĩ một lúc tiếp: "Nếu con cứ nhớ những hiềm khích thì chẳng chúng sẽ đắc ý ? Trong mắt con, chúng chẳng đáng bận tâm, hề xứng để con phiền lòng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-748.html.]
Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì miễn cưỡng lời lẽ của bé thuyết phục. Tuy Đoàn Đoàn nhà họ kiên nhẫn, nhiều như Đô Đô, nhưng mỗi lời thốt đều khiến kẻ khác tài nào phản bác.
Tần Tĩnh Trì xoa đầu bé: "Dù thì nếu gặp những chuyện như thế , chắc chắn cho chúng ! Nếu để chúng thì chớ hòng hưởng lợi lộc!"
"Vâng, con !"
Còn Đô Đô thấy ca ca chỉ dăm ba câu khéo léo trấn an phụ mẫu thì mỉm trở , lập tức cho rằng ca ca quả nhiên sẽ chẳng trách tội .
Cho nên nó chỉ lôi Đoàn Đoàn gần, hỏi nhỏ: "Vậy ca ca, thật hai kẻ đó là những tên từng khi dễ ?"
Vẻ mặt Đoàn Đoàn nghi ngờ: "Ta dung mạo chúng , đành... rõ ."
Đô Đô vỗ đùi: "Để kể dung mạo chúng!"
"Một tên béo ú, ở nhà ăn thứ gì mà hình phì nhiêu đến , phụ mẫu con béo mập như thế mà chẳng thèm quản giáo!"
Nó đột nhiên nhận lạc đề. Tiểu hài nhi ho nhẹ một tiếng tiếp: "Mặt đầy thịt, đôi mắt nhỏ ti hí, tựa như hai hạt đậu nành !"
Nói xong, gương mặt nó tràn ngập vẻ chê bai, quả thực là xí vô cùng! Đô Đô nghĩ, nếu dạy cho chúng một bài học thích đáng thì quả nhiên sẽ chẳng đến gần bọn chúng!
Ca ca đúng, tay đánh chúng chỉ bẩn tay ! Sau tuyệt đối thể tay đánh chúng nữa!
"Kẻ dung mạo tuy chẳng gì đặc biệt, nhưng khóe miệng một nốt ruồi đen lớn! Nhìn cứ như Vương bà mai trong thôn chúng , nhưng Vương bà mai còn hơn y nhiều lắm! Mỗi trông thấy , Vương bà mai đều sẽ giúp chọn một nương tử xinh , khuynh thành!"
Mèo Dịch Truyện
Ngay đó, Đô Đô Tần Tĩnh Trì, đoạn Giang Oản Oản, cuối cùng hướng về Đoàn Đoàn, nghiêm nghị khen ngợi: "Ôi chao, nhà chúng sinh thế nào mà ai nấy đều sở hữu dung mạo xuất chúng! Ngay cả con cũng ! Đôi khi con cũng thấy thật phiền toái, quá thì nếu quá nhiều giai nhân ái mộ, đây?"
"Đô Đô, tuy hai kẻ nhân phẩm , nhưng nếu là những khác, con tuyệt đối chớ nên trêu chọc ngoại hình của họ. Dung mạo là bẩm sinh, là do cha nương ban cho, thể lấy trò đùa mà công kích khác! Con rõ ?" Giang Oản Oản khẽ véo tai thằng bé mà dặn dò.