Đô Đô thấy bé chỉ ăn một thìa, mà mứt dâu tây trong bát cũng chẳng vơi bao nhiêu, nó khẽ nhíu đôi mày: "Ca ca, cứ dùng thêm ! Huynh còn ăn bao nhiêu cả! Vẫn còn nhiều!"
Đoàn Đoàn xoa đầu nó: "Không thích ăn ? Miệng sắp ứa nước miếng kìa, cứ dùng , ca ca cần nữa, chỉ nếm thử chút thôi."
Đô Đô liếc bé múc một thìa đầy mứt dâu tây, nhân lúc bé chuyện, miệng hé thì lập tức nhét miệng bé: "Bảo dùng thì cứ dùng ! Thực ăn nhiều ! Đây đều là nương bảo đưa cho đó!"
Đoàn Đoàn nuốt mứt dâu tây trong miệng xuống, tin là thật: "Vậy ca ca chia cho dùng, phần còn đều cho !"
Vừa dứt lời, bé cầm thìa múc một thìa đưa đến bên miệng nó: "Ăn nào."
Đô Đô hừ hừ hai tiếng, vui vẻ há miệng ăn hết mứt dâu tây.
Dùng xong, nó nhất quyết chịu dùng thêm, trực tiếp chạy khỏi cửa, vọng từ ngoài cửa : "Ca ca ăn hết nhé! Một lát nữa sẽ lấy bát! Chớ lãng phí!"
Đoàn Đoàn bưng bát, bát mứt dâu tây còn hơn một nửa, bất đắc dĩ khẽ.
Rất nhanh, bánh của Giang Oản Oản xong.
Những chiếc bánh nhỏ mát lạnh, cắn một miếng ở giữa còn đủ loại mứt ngọt ngào chảy .
Bên ngoài là lớp vỏ bánh nếp dẻo từ bột nếp và sữa tươi, bên trong kem, đủ loại mứt và bánh quy vụn, trông mập mạp, tròn vo vô cùng đáng yêu.
Đô Đô thấy nhịn , lấy một cái bánh mochi dâu tây mà nó chọn lọc kỹ càng để ăn. Vừa ăn nhắm mắt gật đầu, vô cùng hưởng thụ.
"Ngon quá! Nương, con nỡ mang cho khác ăn ."
Giang Oản Oản trách móc: "Nói bậy bạ gì thế! Món vốn là riêng cho khác mà!"
Nói , Giang Oản Oản nhanh chóng xếp tờ giấy dầu thành từng hộp giấy nhỏ, cho từng cái bánh lương và bánh nếp mềm đó cất phòng chứa băng lạnh lẽo. Nơi đó là những thùng băng, nhiệt độ thấp, cất giữ là vặn nhất.
Những cái bánh nếp và bánh lương còn vẫn nhiều, cả nhà mỗi ăn một ít cũng đủ . Các món ngọt dễ khiến ngán, cũng khó mà dùng nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-751.html.]
Đô Đô tiếp tục chọn những cái bánh nếp còn . Ca ca của nó vẫn đang học bài, nên nó chọn cho ca ca một cái bánh to và tròn, bọc nhiều mứt dâu tây, loại đó đặc biệt ngon.
Lại thấy tiếng gõ cửa, Đoàn Đoàn cái bát trơn nhẵn, bé nhịn mà ăn hết cả mứt dâu tây. Cậu bé khẽ ho một tiếng: "Vào ."
Tiếp đó thấy Đô Đô bưng một cái bánh nếp tròn vo, lớp vỏ bánh vẫn phảng phất sắc hồng đỏ, bước .
"Ca ca! Nhanh lên nào! Đây là món bánh mochi hương dâu tây mẫu , thơm ngon hảo hạng! Đệ chọn riêng cho chiếc bánh đặc biệt to, thôi cũng đủ mứt đầy ắp bên trong!"
Đoàn Đoàn hân hoan cắn một miếng thật lớn: "Đã lâu thưởng thức! Vị vẫn ngon tuyệt như thuở nào!"
Đô Đô đôi mắt cong cong, tay khẽ vuốt chiếc bát nhỏ nhắn bàn, : "Ca ca, cứ thong thả dùng , ngoài đây. Mẫu còn thêm lương bánh nữa, lát nữa cũng thể thưởng thức!"
"Ừm ừm, thôi, Đô Đô, cũng mau dùng bữa !"
Ngày hôm , Đô Đô và Đoàn Đoàn mỗi đứa xách một giỏ lớn nhỏ, cùng đến Quốc Tử Giám.
Đô Đô chỗ của , mở giỏ , cất giọng rộn ràng: "Chư vị mau mau đến đây! Ta mang đồ ngon đến cho đây!"
Lời bé thốt , đám tiểu đồng liền vây quanh tứ phía.
Bởi vì hôm qua Đô Đô quá bi thương, nên sáng nay thấy bé đều dám xích gần.
"Tần Kỳ An, hôm qua ngươi ?"
"Phụ mẫu của ngươi trách phạt ngươi ?"
"Ngươi mắng ?"...
Mèo Dịch Truyện
Đô Đô lắc đầu nguầy nguậy: "Ta gì sai trái , phụ mẫu của mắng gì? Họ đáng lẽ khen ngợi mới đúng!"
Cậu bé cũng nhiều lời, trực tiếp lượt lấy từng chiếc bánh mochi trắng ngần từ trong giỏ, trao tận tay chúng: "Đây là bánh mochi thơm ngon hảo hạng, mỗi chiếc bánh mochi tuy nhân mứt đôi chút khác biệt nhưng vị ngon vẫn vẹn nguyên, khôn tả!"