Tần Tĩnh Trì tiểu hoàng tử nức nở, bất lực sang Giang Oản Oản: "Tiểu tử đến từ khi nào ?"
"Chính bé với chuyện ở Mộc Thành, mới , nếu thì vội vàng những việc ."
Giang Oản Oản xong liền đến bên cạnh Mộ Nam Diệp: "Tiểu hoàng tử, con cùng thẩm và thúc cung ? Chúng định tìm phụ hoàng cháu để bàn bạc ."
Mộ Nam Diệp lau nước mắt, vội vàng nuốt bánh lê trong miệng xuống, lắc đầu: "Thẩm ơi, thúc ơi, con ở đây đợi Kỳ An ca ca về! Con về cung."
Giang Oản Oản xoa đầu bé: "Được , con cứ ở nhà thẩm, từ từ ăn bánh, đợi ca ca về, chúng cung đây."
"Ừm ừm, !"
Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì rời . Sau đó, Tần Kỳ An nhanh chóng dẫn theo Đô Đô trở về.
"Đô Đô, bảo đánh ! Đệ cố tình , xem bẩn thỉu kìa! Cẩn thận cha nương đánh !"
"Đại ca, lí do mà! Đệ ai cũng bắt nạt! Nếu họ bắt nạt khác, cũng lười động thủ! Tay đau quá!"
Nghe đến đây, Tần Kỳ An nhịn vỗ "Bốp" một cái lên vai Đô Đô: "Đệ còn uất ức cái gì! Huynh đang bảo suy ngẫm! Không bảo nũng nịu với !"
"Ai chà, nhưng ca ca ơi đừng với cha nương nhé!"
"Đệ xem !"
Hai trong nhà liền thấy Mộ Nam Diệp đến mắt đỏ hoe như chú thỏ nhỏ.
"Tiểu hoàng tử!"
"Diệp Nhi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-803.html.]
Vừa thấy họ, nước mắt Mộ Nam Diệp tuôn rơi: "Kỳ An ca ca! Hu hu hu! Thái tử ca ca của ... Huynh ... Huynh ... Hu..."
Tần Kỳ An tiểu hoàng tử ấp úng, còn thương tâm như , sợ tới mức kinh hồn bạt vía: "Tiểu hoàng tử, mau rõ ràng với ca ca, ca ca của ... Ca ca của ?"
Ngay cả bản cũng nhận , mỗi một chữ trong lời của đều mang theo run rẩy.
Mộ Nam Diệp ngẩng đầu Tần Kỳ An, đôi mắt đong đầy nước: "Kỳ An ca ca, phụ hoàng ... Nói ca ca của đang gặp hiểm cảnh. Kỳ An ca ca, cứu ca ca về! Huynh nhất định sẽ cứu ca ca bình an trở , đúng ?"
Chợt như trút hết khí lực, Tần Kỳ An khuỵu phịch xuống đất, đôi mắt thất thần quanh, tâm trí cuồng.
Mèo Dịch Truyện
Mãi đến một lúc lâu , y mới khó khăn tìm giọng . Hai cánh tay y run rẩy, nhẹ nhàng nắm lấy vai Mộ Nam Diệp: "Diệp Nhi, là... Là hiểm cảnh gì? Phụ hoàng những gì? Đệ còn nhớ chăng? Xin hãy từ từ, từng lời một kể cho , ?"
Mộ Nam Diệp liền kể bộ lời mà bản cho y.
"Kỳ An ca ca, phụ hoàng , thứ quái dị vô cùng lợi hại!"
Khóe mắt Tần Kỳ An ướt đẫm nước. Y đưa tay lau nhẹ những giọt lệ gương mặt Mộ Nam Diệp, miệng khẽ mấp máy, khó khăn lắm mới thốt lên một câu: "Diệp Nhi, đừng sợ. Nhất định Kỳ An ca ca sẽ đưa ca ca về bình an. Huynh... Huynh... Đi đây."
Dứt lời, y lập tức tiến phòng ngủ, vội vàng thu xếp vài bộ y phục, mang theo chút bạc bên gấp gáp rời khỏi cửa.
Đô Đô thấy y hiện giờ , vội vàng kéo y : "Ca ca, chỉ hai ngày nữa thôi là đến kỳ thi Đình ! Huynh... Huynh lúc rời ... thật chút nào!"
Tần Kỳ An lắc đầu: "Không thể bận tâm nữa! Những chuyện đều quan trọng. Chẳng điều gì... thể sánh bằng sự an nguy của ."
Đô Đô lo lắng : "Ca ca, hãy đợi một chút ! Huynh Diệp Nhi ? Nương cách giải quyết! Huynh hãy kiên nhẫn một chút, đợi cha nương từ trong cung trở về họ sắp đặt thế nào!"
Tần Kỳ An đẩy tay nó : "Đô Đô, ca ca một khắc cũng chẳng thể chờ thêm! Huynh ngay bây giờ! Đệ ở nhà cùng Diệp Nhi ngoan ngoãn chờ cha nương trở về!"
Dứt lời, y đẩy cửa, dứt khoát bước thẳng ngoài.