Thậm chí kẻ còn nguyện bỏ vạn lạng bạc trắng để cầu mua một bức chân dung tại đây, song cuối cùng cũng đành lòng đầy tiếc nuối mà trở về.
Thời gian dần trôi, đều hiểu rõ quy tắc của Ngưỡng Nguyệt Họa Quán: tranh sơn thủy thì thể mua, nhưng tranh nhân vật chỉ phép thưởng lãm.
Chủ họa quán Ngưỡng Nguyệt là một hết sức kỳ lạ, quanh năm chỉ mặc y phục đen, từng ai thấy diện mạo thật của y.
Mọi chỉ thể đoán qua y phục và giọng rằng y hình gầy gò mảnh khảnh, lẽ là một nam nhân tuổi đôi mươi.
Bởi vì họa quán của y vô cùng nổi tiếng, nên dù dung mạo của y, vẫn nườm nượp bà mối đến tận cửa dạm hỏi.
tất cả đều khước từ, quả đúng như dự đoán.
Lâm Hiểu Thanh nở nụ , tuy sư phụ của bé chút quái dị và thần bí, ngay cả bé cũng từng chiêm ngưỡng dung nhan của bao giờ, nhưng sư phụ là một , luôn tận tình chỉ dạy cho bé.
Cậu bé thầm nghĩ, nếu cho sư phụ chuyện quen Tư Nguyệt công tử và thể tạo cơ hội để sư phụ gặp cữu , chắc hẳn sẽ đỗi vui mừng nhỉ?
Nghĩ đến đây, bé kìm mà bước nhanh hơn. Hôm nay, hai vị Tần gia gia và Tần nãi nãi đặc biệt mời bé, cùng Lâm Tử Hành và Tiểu Bảo đến tư gia dùng cơm.
Cậu bé mím môi, hiếm hoi lắm hai vị Tần gia gia, Tần nãi nãi mới trở về đây một mà gọi tới dùng bữa, hai họ thật sự . Đáng tiếc, Đoàn Đoàn thể về cùng.
Khi đến nhà họ Tần, Tần phụ, Tần mẫu, Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ bày biện một bàn tiệc thịnh soạn. Cậu bé lập tức thấy Lâm Tử Hành và Tiểu Bảo đang cầm xương sườn gặm ngon lành.
"Ôi chao! Sao hai các ngươi tới sớm chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-825.html.]
"Tần gia gia, Tần nãi nãi! Cả Giang gia gia, Giang nãi nãi nữa, mặc kệ bọn chúng ? Con còn đến mà chúng bắt đầu ăn !"
Lý Tam Nương gắp cho Tiểu Bao Tử một miếng xương sườn lớn: "Nào Tiểu Bao Tử, con mau đây nếm thử , đây là món con thích nhất đó!"
Tần mẫu vội vàng xới cơm cho ba thiếu niên: "Lúc nào các con cũng thể tới kinh thành tìm Đoàn Đoàn cùng bọn trẻ vui chơi."
Tiểu Bảo lém lỉnh mút ngón tay, cất giọng: "Tần nãi nãi, Đoàn Đoàn ca chắc chắn sẽ đỗ Trạng Nguyên, chẳng thoát ! Đợi đến lúc đó, chúng con sẽ lên kinh thành ăn mừng cùng một bữa lớn!"
"Được , cứ để thằng bé, Cẩu Đản và Nhị Oa dẫn các con thỏa sức vui chơi khắp chốn."
Nói tới đây, Tần phụ nhịn mà : " mà các con cũng đừng quá hy vọng, kinh thành nào sánh với huyện Khúc Phong của chúng , chốn của chúng phong cảnh hữu tình, ví dụ như hồ Lâm Giang , vui thú bao! kinh đô chẳng những cảnh sắc tươi thế !"
Lâm Tử Hành gật đầu: "Lời Tần bá bá quả sai, nhưng mà bây giờ con còn thời gian để chơi, phụ con lúc nào cũng bảo con học kinh doanh, thật khiến con sầu não!"
Tiểu Bảo đồng tình: " đúng đúng, phụ mẫu của con cũng thế! Hai họ thấy Cẩu Đản ca tới kinh thành tự kinh doanh thì cũng giao phó việc buôn bán trong nhà cho con trông coi, nhưng con thật sự thiết tha."
Lâm Hiểu Thanh cầm một miếng xương sườn, : "Cũng may con hơn nhiều, mẫu mặc con gì thì , mẫu cũng hết mực ủng hộ con học vẽ, hơn nữa... Hơn nữa, sư phụ dạy con cũng thật tuyệt! Người lúc nào cũng tận tâm chỉ dạy cho con."
Mèo Dịch Truyện
"Sư phụ của con? Là ai ?" Lý Tam Nương khỏi tò mò hỏi.
Tiểu Bảo thấy thế, liền bỏ miếng xương sườn xuống, cất tiếng: "Giang nãi nãi, sư phụ của Hiểu Thanh ca vô cùng bí ẩn! chắc hẳn đều đó! Đó là... Đó là chủ tiệm của họa quán Ngưỡng Nguyệt, một danh nhân lừng lẫy của huyện Khúc Phong chúng ! Vả , chỉ chuyên vẽ chân dung của Tư Nguyệt cữu cữu và tranh sơn thủy mà thôi!"
Lâm Tử Hành tiếp lời: " , vẽ tài tình, bao kẻ lắm tiền mua nhưng vẫn cố cự tuyệt, chẳng chịu bán tranh."