Y sư đó là tâm bệnh, thể trị
Sau khi về Khúc Phong huyện, mỗi buổi đêm, khi phu thê họ sắp chìm giấc ngủ, thấy tiếng bước chân Giang Tư Nguyệt . Thoạt đầu, Giang Hiền Vũ định theo y đến tịnh thất, quả tình ông định bước , song khi tiếng Giang Tư Nguyệt nôn khan, cả hai mới vỡ lẽ chân tướng.
Lý Tam Nương quệt những giọt lệ lăn dài. Giang Hiền Vũ lau nước mắt cho thê tử nén nổi tiếng thở dài.
Cả hai phu phụ cũng chẳng chi. Giang Tư Nguyệt nào họ kinh sợ. Cuối cùng, khi y bằng lòng dùng cơm, biến thành dáng vẻ thê lương như hiện tại.
Phu thê họ còn thể gì nữa đây?
Qua một lúc lâu, Giang Hiền Vũ lên tiếng: "Nương tử , chúng đưa A Nguyệt thỉnh y sư xem bệnh . Căn bệnh cần trị!"
Lý Tam Nương : " mà khi ở kinh thành chúng cũng từng dẫn nó , y sư đó là tâm bệnh, thể trị dứt điểm."
"Vậy chúng cũng chẳng thể cứ để hài tử của chúng như thế . Chắc chắn chính nó cũng chẳng cam lòng. Nếu cứ tiếp tục như , thể nó chịu đựng nổi chứ?"
Lý Tam Nương thở dài: "Vâng, theo lời ."
Sáng hôm , Giang Tư Nguyệt mang bức họa thành hôm qua tới Tần phủ.
Lâm Hiểu Thanh và Lâm Tử Hành đang giúp Tần mẫu chuẩn bữa sáng.
Giang Tư Nguyệt nở một nụ , y gọi hai đứa nhỏ: "Các con mau tới đây."
Dù còn chút nghi hoặc, hai đứa vẫn nhanh chóng rửa tay bước khỏi phòng bếp.
"A Nguyệt cữu cữu, chuyện gì ạ?"
Giang Tư Nguyệt mỉm từ từ mở bức tranh ôm khư khư như báu vật , y hai đứa nhỏ, : "Đây chính là A Tẫn. Hiểu Thanh, chẳng hôm qua con gặp ? Ta khắc họa chân dung , dù chẳng thể nào lột tả dù chỉ một nửa thần thái của , nhưng các con cứ xem thử ."
Y thầm nghĩ, A Tẫn của hẳn sẽ trách cứ .
Lâm Hiểu Thanh , trông thấy nụ rạng rỡ cùng ánh mắt ngời sáng của y thì vội vàng cúi đầu , Lâm Tử Hành cũng tò mò đưa mắt xem theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-828.html.]
Chẳng mấy chốc, bức tranh trong tay Giang Tư Nguyệt dần dần bày , thiếu niên vận y phục màu trắng, nở nụ dịu dàng, ngay tức khắc lọt mắt họ.
Lâm Hiểu Thanh kỹ, bé khỏi thốt lên: "A Nguyệt cữu cữu, trong lòng của cữu quả thực tuấn tú phi phàm, đôi mắt tựa sa, khi lên càng khiến say đắm."
" ! Nghe đồn còn là tài tử lừng danh thiên hạ! Quả thật là xứng đôi với A Nguyệt cữu cữu mà!"
Nghe thấy lời khen ngợi của hai đứa, Giang Tư Nguyệt trong lòng hân hoan khôn xiết.
"Các con mau xuống , để cho các con , tuy A Tẫn ngoài mặt vẻ lạnh nhạt, song thực chất vô cùng đáng yêu, còn dễ thẹn thùng, dịu dàng lễ độ..."
Lâm Tử Hành và Lâm Hiểu Thanh cạnh y, cả hai đều chăm chú lắng .
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hai đứa, Giang Tư Nguyệt càng thêm vui vẻ, ý trong mắt y mỗi lúc một thêm rõ rệt.
"Cữu cữu, sở thích gì ạ?"
Giang Tư Nguyệt dừng : "Chàng ... Rất thích vẽ tranh, nhưng mà khi vẽ, vì chỉ thể bên cạnh , mài mực cho ."
Đôi mắt của Lâm Hiểu Thanh sáng rực: "Vẽ ạ?"
Giang Tư Nguyệt suy nghĩ : "Khắc họa cảnh sơn thủy thì tuyệt , song vẽ thực sự tài tình... Ngoại trừ , vẽ khá."
Y khỏi tự hào: "Chàng vô cùng yêu thích vẽ ! Cũng chỉ độc vẽ riêng mà thôi."
Lâm Hiểu Thanh nhịn mà : "Giống sư phụ của con quá."
Giang Tư Nguyệt khựng , y quá để tâm đến lời : "Chàng còn là một tiểu miêu tham ăn, chẳng khác nào các con, hễ thấy món gì cũng đều nếm, còn ăn nhiều!"
"Vậy thích ăn gì ạ?" Lâm Hiểu Thanh tiếp tục hỏi.
"Chàng thích ăn lẩu, thích ăn các món trứ danh tại Thực Vân Giang."
Mèo Dịch Truyện
Y dừng , khóe môi chợt tắt đôi phần: " mà dẫn ăn, cũng cùng ăn với ."