Ta cảm ơn sư phụ con mới đúng
Y trầm ngâm suy tính. Sau một hồi do dự, y cần tìm giúp , nhưng lo sợ một khi trở về, sẽ biến mất, thì y sẽ chẳng còn cơ hội tương phùng nữa.
Thế nhưng, khi trông thấy dáng vẻ chau mày của , Thời Tẫn thật sự quặn thắt lòng, vì y vẫn trở họa phường.
"Hiểu Thanh, Tư Nguyệt dân chúng vây kín ở đường Hoa Ninh, con mau giúp cữu , dắt ngựa cho cữu , giúp cữu thoát ."
"Cái gì? A Nguyệt cữu cữu vây kín ư? Con... Con ngay đây!"
Nhìn bóng lưng vội vã chạy của Lâm Hiểu Thanh, y khỏi sững sờ ngẩn : "A Nguyệt... Cữu cữu?"
Tiểu đồ của y quen A Nguyệt ?
Sau đó, y nhanh chóng theo , nhưng chỉ dám từ xa, dõi theo Lâm Hiểu Thanh dắt ngựa của Giang Tư Nguyệt, dẫn thoát khỏi vòng vây của biển , đưa về họa phường.
Thấy vẫn bám theo sát , đúng hướng đến họa phường, Lâm Hiểu Thanh tức giận đến nỗi đóng sập cửa .
"A Nguyệt cữu cữu, bọn họ thật quá mức phiền nhiễu! Lúc cữu ở kinh thành mỗi ngày đều chịu cảnh ?"
Giang Tư Nguyệt lắc đầu, cuối cùng thoát khỏi cảnh vây kín, thở dài nhẹ nhõm.
"Hiểu Thanh, con đang ở chốn đó ? hôm nay may mà con đó."
Lâm Hiểu Thanh mỉm : "A Nguyệt cữu cữu, là sư phụ con mách cho con cữu đang ở nơi đó, bảo con tới giải vây cho cữu, nếu con cũng cữu vây kín như thế ."
Giang Tư Nguyệt gật đầu: "Vậy sư phụ của con hiện giờ đang ở ? Ta đích cảm tạ sư phụ con mới đúng."
Lâm Hiểu Thanh cũng tỏ vẻ nghi hoặc: "Để con tìm ạ, sư phụ vẫn còn đang ở trong họa phường, bây giờ chẳng thấy bóng dáng ?"
Trong lúc tiểu tử tìm kiếm khắp nơi, Giang Tư Nguyệt mới chậm rãi đánh giá các bức họa treo tường, mỗi một bức đều chẳng ngoại lệ… đều là hình bóng của y.
Y xem xét kỹ lưỡng từng bức một, khi chiêm ngưỡng những họa phẩm , y vô cớ thấy bất an, trái tim như thắt , cảm giác buồn bã, chua xót đau đớn dâng trào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-832.html.]
Y rõ bản , bởi khi thấy những bức vẽ thì lập tức trở nên kỳ lạ, rõ ràng y từng nhiều bức họa, những nét vẽ chẳng qua chỉ sinh động hơn đôi chút mà thôi.
Mãi cho tới khi thấy một bức họa y bầu trời , hai tay chắp lưng và ngẩng đầu lên khẽ , trái tim y bỗng khẽ rung động.
Khi kỹ hơn, bức vẽ đề một câu thơ: "Nhục thải diêu phân địa, phồn quang viễn xuyết thiên."
Y nở nụ , giọng trong trẻo của thiếu niên như vẫn đang quanh quẩn bên tai, dường như y còn thể mường tượng rõ khung cảnh trời đêm đầy ngày đó.
"Giang Tư Nguyệt, ? Câu thơ quả thực là cố ý tạo vì cảnh mắt, thật tuyệt mỹ."
"Ừm, đúng , đèn đuốc nhân gian rực rỡ muôn vàn, ngước chỉ thấy muôn vàn tinh tú."
"Đẹp! Thật là !"...
Giang Tư Nguyệt ôm lấy trái tim , bức họa mắt, đôi mắt y dần trở nên đỏ hoe.
Mèo Dịch Truyện
Cơ thể khẽ run lên, y cố gắng tựa vách tường. A Tẫn? Đây chỉ là sự trùng hợp thôi ?
mà... Trước từng vẽ diễm lệ đến thế, bút tích cũng khác của .
A Tẫn...
A Tẫn ...
Y nhớ tới đầu tiên thấy nấm mồ nhỏ bé rách nát , nghĩ đến lăng tẩm chẳng khác gì một cung điện thu nhỏ ở kinh thành, y thể thừa nhận rằng hiện tại, những gì đang chiêm ngưỡng chẳng qua chỉ là giấc mộng hão huyền của riêng y.
Tất cả suy đoán đều hóa thành... vô ích.
Lâm Hiểu Thanh tìm một vòng cũng thấy bóng dáng sư phụ , tiểu tử đành từ bỏ việc tìm .
Trở tiệm, tiểu tử thấy Giang Tư Nguyệt một bức họa với đôi mắt đỏ hoe thì bỗng giật kêu lên.
"A Nguyệt cữu cữu, cữu ? Sao cữu bức tranh mà ? Nếu... Nếu để sư phụ con , chắc chắn sư phụ sẽ chẳng lấy vui vẻ ."
Giang Tư Nguyệt mở to mắt, y tiểu tử, gương mặt tràn ngập nỗi ưu tư.