Thời Quỳnh thở dốc, cố nén lửa giận trong lồng ngực: "Thời Tẫn, đang bậy bạ gì đó! Đệ nhất nên nghĩ cho cẩn thận hẵng mở lời! Miệng ăn thể lung tung, nhưng lời tuyệt đối thể hồ đồ!"
Thời Tẫn ngẩn ngơ, qua hồi lâu, y mới trịnh trọng cất lời: "Những lời đều là sự thật, chút dối gian. Đệ và Giang Tư Nguyệt chính là loại quan hệ như thấy, đại ca, hy vọng... hy vọng thể chấp thuận."
Thời Quỳnh nghiêm giọng : "Tuyệt đối thể! Thời Tẫn, hai mau chóng đoạn tuyệt! Các ngươi chính là đoạn tụ chi phích! Nếu song cửu tuyền tin, e rằng cũng chẳng thể nhắm mắt yên nghỉ!"
Đôi môi Thời Tẫn khẽ run: "Đại ca, ... thể nào, bọn tuyệt đối thể chia lìa!"
Trầm ngâm một lát, y liền quỳ sụp xuống, níu chặt vạt áo Thời Quỳnh: "Đại ca, hãy chấp thuận ! Đệ khẩn cầu ! Từ tới giờ từng cầu xin điều gì, đây là tâm nguyện duy nhất của đời , xin rủ lòng thương!"
Thời Quỳnh lạnh lẽo y: "Thời Tẫn, cha nương ở trời thể an giấc ngàn thu ? Nếu song , cũng tuyệt đối đồng tình! Đệ hãy mau chóng từ bỏ cái ý niệm hoang đường ! Ngày mai rõ ràng với kẻ !"
"Không !" Thời Tẫn lắc đầu, lớn tiếng phản bác , giọng đầy kiên quyết.
"Không ư? Nếu bằng lòng xa cách với , sẽ đánh đến khi nào chịu từ bỏ thì thôi!" Thời Quỳnh giận tím mặt, quát lớn: "Người , mau !"
Đợi gia đinh và thị vệ bước sảnh, Thời Quỳnh chất vấn: "Đệ đoạn tuyệt ?"
Thời Tẫn lắc đầu: "Không đoạn tuyệt!"
Thời Quỳnh nhắm nghiền mắt : "Thi hành gia pháp! Đánh hai mươi roi!"
Hắn dứt lời, liền phất tay áo, an tọa xuống ghế.
Nhìn thấy bạch y của Thời Tẫn dần vấy đỏ m.á.u tươi, Thời Quỳnh khẽ giơ tay hiệu, gia đinh tức thì dừng tay.
Hắn tiến đến mặt Thời Tẫn, hạ xuống: "A Tẫn , chỉ cần chịu chấp thuận, họ sẽ đánh nữa. Đau đớn về thể xác như , nào dễ chịu gì."
Thời Tẫn lạnh nhạt Thời Quỳnh mặt sang một bên, y khàn giọng thốt lên: "Đệ , thể nào!"
Thời Quỳnh nhíu mày, thấy y cố chấp như , lòng chợt chùng xuống: "Tiếp tục đánh cho !"
Qua thêm một lát, gia đinh run rẩy dừng roi: "Đại nhân! Nhị thiếu gia... Nhị thiếu gia, ngài hôn mê, thể tay nữa!"
Ngón tay Thời Quỳnh khẽ run rẩy: "Đưa y phòng tĩnh dưỡng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-838.html.]
Thời Quỳnh mang thuốc mỡ đến phòng Thời Tẫn, cẩn thận bôi thuốc cho y đang hôn mê mà ngẩn ngơ.
"A Tẫn, đại ca là vì cho , thật sự là vì cho . Con đường thực sự vô cùng chông gai."
Nửa đêm, Thời Tẫn mơ màng tỉnh giấc, nhớ vẻ giận dữ của Thời Quỳnh. Y trầm ngâm một lát khó nhọc dậy.
Y tìm A Nguyệt. Nếu đại ca của y mà tìm thấy A Nguyệt gây khó dễ cho y thì đây?
Tuyệt đối !
Y nhất định !
Y vội vã khoác y phục, khẽ khàng bước ngoài, chẳng ngờ mới loạng choạng vài bước đám gia đinh chặn .
"Nhị thiếu gia, đại nhân phân phó, sẽ để ngài rời phủ. Ngài đừng mơ tưởng đến chuyện đó nữa!"
Thời Tẫn siết chặt nắm tay: "Các ngươi cũng gọi là nhị thiếu gia, lẽ nào chủ nhân của các ngươi? Các ngươi còn dám ngăn cản ?"
"Dạ... Nhị thiếu gia, chúng tiểu nhân cũng đành chịu thôi. Đại nhân phân phó, xin ngài đừng khó bọn tiểu nhân, ngài hãy về phòng ! Huống hồ, ngài thương nặng như , cũng thể tùy ý !"
Thời Tẫn liều mạng bước tiếp về phía : "Dám cản ! Hôm nay nhất định ngoài, cút hết cho !"
"Kéo nhị thiếu gia về phòng cho !"
Mèo Dịch Truyện
Giọng lạnh băng của Thời Quỳnh vang vọng từ phía lưng.
Thời Tẫn đôi mắt đỏ hoe : "Đại ca, chỉ cầu xin thôi, chỉ ở bên cạnh y, cớ thể?"
Đôi mắt Thời Quỳnh khẽ động, vẻ quật cường kiên quyết buông tha của Thời Tẫn, mím chặt môi.
Sau một hồi trầm mặc, mới cất lời: "Đưa y về phòng!"
Thời Tẫn sức giãy giụa, khiến vết thương y bắt đầu rỉ m.á.u tươi.
Thời Quỳnh phía quan sát, chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt. Hắn do dự, giằng co hồi lâu về phía thanh tiểu loan đao đeo bên hông.