bên những đồ vật nhỏ còn một chiếc hộp gỗ tinh xảo.
Giang Tư Nguyệt thấy Thời Tẫn chú ý đến động tác của thì lập tức lấy chiếc hộp .
Mèo Dịch Truyện
Mở , bên trong chính là một chiếc áo lót màu trắng trông cũ.
Giang Tư Nguyệt cau mày, một chiếc áo lót, cất giấu kỹ đến , còn cố ý dùng hộp gỗ tinh xảo để đựng nữa chứ?
Mà cuối cùng Thời Tẫn cũng phát hiện điều bất thường.
Cậu dọn dẹp giường xong, ngẩng đầu lên thấy Giang Tư Nguyệt lấy hết đồ trong ngăn tủ , cái gì... Đều lấy hết!
Đều tại , khi trở về quên khóa ngăn tủ!
"A Nguyệt!" Cậu lo lắng hét lên.
Giang Tư Nguyệt mỉm rõ ý, : "Sao ? Những đồ vật nhỏ của , xem ?"
Thời Tẫn sửng sốt, nhất thời gì để biện giải.
Im lặng hồi lâu, mới : "Trước đây... Trước đây nhiều thích ? Lúc đó cũng thích! Mỗi ngày còn xem biểu diễn, cho nên tranh vẽ và trâm cài cùng loại của thì cũng mua theo một ít, chỉ thôi! Đừng nghĩ nhiều!"
Giang Tư Nguyệt lắc đầu: "Sao thể nghĩ nhiều chứ? Đây chỉ là biểu hiện bình thường của nương tử yêu thương tướng công thôi, là chuyện bình thường nhất."
Thời Tẫn nhíu mày, lời ý gì? Sao cảm thấy là tin tưởng ?
Không đúng!
"Lúc đó còn thích mà? Sao tự luyến thế? Ta chỉ thích bình thường thôi, giống như tất cả các cô nương trong kinh thành, chỉ đơn giản là ngưỡng mộ , chứ là nương tử yêu thương... Tướng công."
Giang Tư Nguyệt nhiều với , tùy ý gật đầu: "Ừm, gì cũng đúng."
Thời Tẫn bất lực trèo lên giường: "Biết là !"
Giang Tư Nguyệt liếc , nhịn đưa chiếc áo lót bên cạnh cho : "Vậy đây là gì? Một chiếc áo lót bình thường mà cũ, coi như bảo bối mà cất giấu kỹ thế ."
Động tác kéo chăn của Thời Tẫn khựng , chậm rãi đầu chiếc áo lót trong tay .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-860.html.]
Cậu trừng mắt nuốt nước bọt, trời ơi! Cậu quên mất vật !
Cậu thể nào !
Chẳng lẽ với Giang Tư Nguyệt rằng đây là chiếc áo lót mà từng cho mượn mặc?
Một chiếc áo lót mà cất giữ cẩn thận như , thế nào cũng giấu đầu hở đuôi!
Người bình thường ai chuyện chứ!
Nhìn thế nào cũng thấy chút... Mặc dù Thời Tẫn thừa nhận nhưng thực sự chút... Có chút bỉ ổi.
Nhìn vẻ mặt phong phú của , Giang Tư Nguyệt dựa đầu giường tủm tỉm, nhàn nhã . Cậu xem xem thể điều gì.
Thời Tẫn thấy vẻ mặt hả hê của thì dứt khoát đập vỡ bình, cũng lười tìm những lý do lộn xộn nữa.
"Thứ là đưa cho , nghĩ rằng những thứ liên quan đến đều đặt trong hai ngăn kéo , nên tiện thể để luôn cả chiếc áo trong, như chẳng sẽ ngăn nắp hơn . Hơn nữa cũng cần tìm kiếm khắp nơi, tiện lợi!"
Giang Tư Nguyệt sửng sốt: "Của ?"
Cậu nghi ngờ suy nghĩ một lúc, thực sự nhớ Thời Tẫn lấy áo lót của từ lúc nào.
---END---
Thấy dung mạo Giang Tư Nguyệt vẫn còn ngây ngô, Thời Tẫn trong lòng khỏi hối hận. Sớm y hề nhớ , đó là vật của !
Á!
Thời Tẫn buồn bã ngước y: "Có một ... Y phục của hỏng, chiếc áo lót là đền cho ."
Giang Tư Nguyệt ngẩn giây lát, bất chợt bừng tỉnh đại ngộ.
"Ta nhớ ! Chính là cố ý chọn một chiếc áo cũ đúng ?"
Thời Tẫn sửng sốt, đó gật đầu: "Ừ, đúng ."
Giang Tư Nguyệt : "Nhắc đến chuyện , tại lúc đầu cố tình chọn đồ mặc? Lẽ nào... Khi A Tẫn của lòng với ?"
Gò má Thời Tẫn tức khắc ửng đỏ, y ấp úng phân trần: "Huynh càn! Nếu ... Huynh cưỡng hôn ... hôn ở trang viên ngoại thành đó, ... mới động lòng với !"