Nàng mơ hồ nhớ rằng hình như trong thời gian Tần Kỳ An nhanh chóng trưởng thành, hình như đó cũng giống như Đô Đô hiện tại, nhưng lâu , đột nhiên cao lớn hơn cả nàng .
Nàng suy nghĩ , cuối cùng cũng tin lời dối tinh quái của Đô Đô.
Đô Đô cũng chẳng phụ và ca ca của nó giống nó .
Chỉ cần nó gánh vác là .
Dù thì ca ca và phụ nó thỉnh thoảng chút đáng ghét nhưng phần lớn đều mực cưng chiều nó, Đô Đô tự điều nên dù nó dối như , khiến họ mất mặt đôi chút thì họ cũng sẽ trách móc nó!
Chẳng mấy chốc đến nơi.
Đô Đô nhanh nhẹn nhảy xuống xe ngựa, ngẩng đầu Mộ Nam Tinh vẫn đang xe: "Tinh Tinh ca ca, đón ca ca của cũng cần đưa về sớm , thậm chí còn cho phép về nhà cả đêm, những điều đều chẳng cả! Hai cứ vui vẻ tận hưởng nhé!"
Nói xong, nó liền nhanh nhảu nhảy nhót trong.
Nó tươi như một đóa hoa, thầm giấu công lao và danh tiếng của !
Trên đời bụng như nó chứ!
"Ca ca, đừng quá đa tạ nhé! Chuyện nhỏ thôi, chuyện nhỏ thôi mà!"
Mèo Dịch Truyện
Nó lẩm bẩm vẫy tay.
"Tiểu tử hồi phục khá nhanh, còn nhảy nhót, xem vẫn huấn luyện đủ."
Đô Đô đời nào , rõ ràng nó một lòng , rõ ràng nhiều việc vì họ như nhưng họ vẫn chẳng hề thương xót một hài tử như nó.
Làm nhiều như thế, rốt cuộc vẫn là vô ích!
mà, nó hề phát giác chút nào, trong lòng còn tự đắc về những việc .
"Cha nương! Con về !"
"Nhi tử bảo bối nhà về !"
"Có đồ ăn ? Có đồ uống ? Nhi tử bảo bối nhà đang đói khát, còn mỏi mệt vô cùng!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-868.html.]
Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đang ở trong bếp xào nấu, đều lười để ý đến nó.
"Nào, Oản Oản, nàng nếm thử xem, miệng ? Còn thiếu vị gì nữa ?"
Giang Oản Oản gắp một miếng thịt ếch từ đũa của Tần Tĩnh Trì, đó nhịn giơ ngón tay cái lên tán thưởng.
"Ngon tuyệt! Vị thơm, chẳng thiếu gì nữa!"
Thịt ếch thơm mềm, hương vị ngon lành đến mức chẳng cần cũng .
Thứ ếch lâu mới mua một , nhiều bán, cũng dễ bắt, bởi vì trông chúng quá giống cóc nên cơ bản sẽ ai dám mua.
Mà Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì mua đồ ăn, thấy thứ , trong ánh mắt kinh ngạc của Tần Tĩnh Trì, nàng liền bao hết bộ ếch trong thùng gỗ của lão bản.
Trong mắt Tần Tĩnh Trì tràn đầy nghi hoặc, mặc dù một nồi ếch om ngửi thơm, nhưng thể nào quên dáng vẻ ban đầu của chúng.
"Tĩnh Trì, cũng nếm thử , thực sự ngon! Thịt mềm vô cùng!"
Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Giang Oản Oản, Tần Tĩnh Trì hít một thật sâu, cuối cùng cũng gắp một chiếc đùi ếch đầy thịt bỏ miệng.
Sau khi ăn , chút kinh ngạc Giang Oản Oản, hương vị quả thực tệ, thịt đó giống với các loại thịt khác, ăn dễ tách xương.
"Thôi , nên nghi ngờ nàng, hương vị cũng ai sánh bằng, chẳng hề thua kém những món ngon thường ngày ở gia đình ."
"Ăn thêm một chút nữa ! Thiếp với lão bản , nếu ông còn bán thì sẽ giao cho chúng ! Món ăn mãi vẫn thấy ngán."
Đô Đô uống một ngụm nước, chỉ ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ trong bếp bay , thấy cha nương để ý đến nó, thế là nó đành bất đắc dĩ đặt chén nước xuống, bước về phía bếp.
"Cha nương, hôm nay cha nương món ngon gì ? Để con xem nào!"
Tần Tĩnh Trì liếc nồi ếch om trong vại đất, đôi mắt nheo , lập tức bê thùng gỗ ở cùng giá bếp , mở nắp tre đậy lên thùng gỗ.
"Nhi tử, hôm nay chúng ăn món !"
Chỉ thấy trong thùng gỗ, từng con ếch mở to mắt, còn nhảy nhót lung tung.
Đô Đô tò mò , đó chán ghét và sợ hãi lùi mấy bước: "Eo... Cha nương, cha nương lấy con cóc ở về ? Thứ thể mang về phủ ? Mau thả chúng !"