Xuyên không về cổ đại làm giàu nuôi nhãi con - Chương 910

Cập nhật lúc: 2025-09-06 05:57:41
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Các vị khách nhân chật kín sân viện.

Một bộ phận khách là những dân trong thôn của họ. Khi tin Tần Kỳ An sắp thành , dù đường sá xa xôi, nhưng phần lớn đều thi tề tựu về đây.

Một bộ phận khách khác là quan viên trong triều đình và binh sĩ Hắc Kỵ Quân, còn cả những bằng hữu đồng liêu của Tần Kỳ An.

Chẳng bao lâu , tân lang rước tân nương về phủ.

Tiếng pháo ngoài Tần phủ vang động trời đất.

Câu "Đưa tân nương động phòng!" vang lên, hôn yến bắt đầu trong khí tưng bừng náo nhiệt.

Tần Kỳ An tiếp rượu suốt cả ngày, khi trở về động phòng hoa chúc, bước chân phần loạng choạng.

Chàng mê mẩn nàng dâu trùm khăn che mặt mắt.

Gương mặt ửng hồng hé nở nụ mê hoặc, đưa tay vén nhẹ, chiếc khăn trùm đầu nhẹ nhàng rơi xuống giữa loan trướng.

Nữ tử dung nhan diễm lệ mắt từ từ ngẩng đầu, tít mắt .

Ánh mắt của Tần Kỳ An tựa như ngọn lửa cháy bừng, chỉ cần nàng là sẽ bùng cháy dữ dội.

Vội vàng uống cạn chén rượu hợp cẩn, Tần Kỳ An chẳng chờ đợi thêm nữa mà ôm chặt lấy Mộ Nam Tinh.

Đầu Mộ Nam Tinh tựa lên vai , dung nhan ửng đỏ, đôi mắt khẽ nhắm , bên trong ngập tràn tình ý.

Khắp căn phòng dường như cũng ướt át theo.

Từ thuở bốn năm tuổi, cho đến hơn hai mươi niên, họ từng cách xa, lòng vẫn mãi nồng đượm tình sâu.

Ba năm , ngoại ô kinh thành, tuyết trắng xóa giăng đầy trời.

Ngoại ô kinh thành, đại môn một tư gia u nhã chợt hé mở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-910.html.]

Chỉ thấy một nam nhân vận cẩm bào xanh thẫm, khoác áo choàng đen, ôm một hài tử tầm hai ba tuổi. Bên cạnh y là một thanh niên áo gấm trắng, choàng áo khoác dày trắng muốt, tay cầm một cây dù giấy dầu, che mưa tuyết cho hai cha con.

Thân thể nhỏ bé của tiểu nhi vùi sâu áo choàng của nam nhân, chỉ lộ cái đầu nhỏ đội mũ hổ.

Dù chỉ thoáng qua, cũng đủ thấy dung mạo tiểu nhi trắng trẻo tinh khôi, ngũ quan vô cùng khôi ngô tuấn tú.

Mèo Dịch Truyện

"Phụ , cha, tuyết rơi lớn quá!"

Tiểu nhi vươn bàn tay nhỏ nhắn mềm mại trắng nõn từ trong lớp áo choàng đón những bông tuyết, tít mắt cảm thán.

Thời Tẫn màn đến chiếc dù, vội nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con, nhét lòng Giang Tư Nguyệt, dặn dò: "Bảo bảo, coi chừng tay con đông cứng, chớ ham chơi, nếu trúng phong hàn thì đây?"

Giang Tư Nguyệt nhẹ nhàng quẹt lên mũi tiểu nhi một cái, vội tiếp lời Thời Tẫn: " , bảo bảo ngoan nào, nếu... bệnh thì thể đến rạp kịch với phụ và cha nữa."

Tiểu nhi trố tròn đôi mắt, bàn tay nhỏ bé dùng sức nhét nách Giang Tư Nguyệt, nơi đó ấm áp vô cùng: "Không chịu! Không chịu! Cha và phụ dẫn con theo! Con xem phụ biểu diễn!"

Không trách Giang Tư Nguyệt và Thời Tẫn lo lắng đến , bởi thể trạng tiểu nhi vốn yếu ớt, thường xuyên cảm hàn và thỉnh thoảng còn đau bụng.

Bởi , Giang Tư Nguyệt và Thời Tẫn luôn cẩn mật trông nom con.

Nói tới cũng thật duyên.

Hai năm , khi Thời Tẫn và Giang Tư Nguyệt đến biên cương biểu diễn, họ nhặt tiểu nhi đang vùi trong gió tuyết. Lúc đó tiểu nhi còn , bọc một lớp chăn mỏng vứt mái hiên.

Nếu Thời Tẫn tinh mắt, e rằng tiểu nhi c.h.ế.t cóng .

Sau khi nhặt tiểu nhi về, lúc hai mới nhận thể con nóng bừng, gầy teo ốm yếu, tiếng thoi thóp.

Hai đưa tiểu nhi đến y quán chữa trị hơn mười ngày, khó khăn lắm mới giữ cái mạng nhỏ cho con.

Sau khi chữa bệnh xong, hai định giúp tiểu nhi tìm . Hỏi thăm nhiều nơi mới tiểu nhi còn nào khác, hai duy nhất còn là kẻ lòng lang thú.

Nghe mẫu của tiểu nhi là một mỹ nhân hiếm ở thành nhỏ, khi yêu một thư sinh thì sinh tiểu nhi. trời chiều lòng , thư sinh gặp nạn, qua đời khi còn trẻ.

Mẫu tiểu nhi đau lòng gần chết, trong nhà thư sinh cũng còn , thế nên nàng bèn gửi gắm tiểu nhi cho , đoạn theo phu quân về nơi cửu tuyền.

Loading...