Tiểu nữ : "A Thời , chỉ tiếc là nam nhi, nếu thì cũng thể để phụ tỷ vẽ cho ."
Tiểu vội lắc đầu nguầy nguậy: "Đệ là nam tử hán! Không thể vẽ vời những thứ ! Chỉ Ninh Nhi vẽ là , Ninh Nhi trở thành tiểu mỹ nhân xinh nhất là đủ !"
Nghe hai đứa trẻ tỷ một câu một câu, Đô Đô ôm lấy bọn chúng, nhịn mà nở nụ tươi tắn.
Hai tiểu oa nhi nhà bọn họ đáng yêu xiết bao!
Trong phòng bếp, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đang chế biến món ăn, thỉnh thoảng Giang Tư Nguyệt và Thời Tẫn ở bên cạnh sẽ giúp rửa, cắt gọt vài thứ.
Mặc dù bốn mươi tuổi nhưng Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì vẫn vẹn nguyên dung mạo thanh xuân, chút đổi.
Ngay cả bọn họ cũng ngờ rằng, chỉ trong chớp mắt trở thành gia gia nãi nãi.
Chẳng mấy chốc một bàn thức ăn muôn màu muôn vẻ, ngào ngạt hương thơm dọn .
Hai tiểu oa nhi ngửi thấy mùi thơm nức mũi, ngay lập tức từ trong lòng Đô Đô sà xuống.
Mèo Dịch Truyện
Tiểu nữ chạy lạch bạch tới bàn ăn, vịn bàn ghé sát cái đầu nhỏ gần, nhắm mắt ngửi, ngay đó bằng giọng ngọt ngào: "Thơm quá chừng!"
Tần Tĩnh Trì đem cơm , khi đặt xuống thì dùng một tay ôm tiểu nữ đặt lên ghế.
Tiểu nữ đầu , bàn tay nhỏ non mềm núc ních nắm lấy tay : "Gia gia, ôm cháu ăn, ?"
Tần Tĩnh Trì mỉm , đó ôm tiểu nữ trong lòng n.g.ự.c : "Được, gia gia ôm Ninh nhi bảo bối của chúng ăn cơm."
Tiểu cũng vội ôm lấy chân của : "Dượng! Cháu nữa, còn cháu nữa!"
Tần Tĩnh Trì định ôm tiểu , đúng lúc Giang Tư Nguyệt bước từ phòng bếp, khi thấy cảnh thì vội ôm nhi tử lòng: "Phụ ôm con, dượng ôm Ninh Nhi, còn ăn cơm, thể ôm luôn con , ngoan nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-915.html.]
Tiểu híp mắt ôm lấy cổ phụ : "Được ạ! Phụ , chúng thể ăn cơm ?"
Không chờ Giang Tư Nguyệt trả lời, Giang Oản Oản bưng món canh cuối cùng khỏi phòng bếp, khi đặt canh xuống thì : "Ăn , Thời nhi và Ninh nhi của chúng ăn thật nhiều một chút! Có nhiều món là món mà các cháu thích!"
Tiểu nheo mắt : "Oa! Có cá viên! Còn thịt băm nữa! Cháu thích lắm!"
Tiểu nữ cũng chịu thua kém : " thế! Còn tôm mà cháu thích! Cháu ăn thật nhiều thật nhiều!"
Tần Tĩnh Trì sờ bụng tiểu nữ: "Ninh nhi của chúng ăn bao nhiêu thì ăn thỏa thích! Hôm nay nhiều! Thời nhi cũng ăn thật nhiều, ăn thật no!"
"Hì hì, ạ!"
"Vâng, cháu thưa dượng, cháu cũng sẽ ăn thật nhiều! Ăn sạch bách luôn!"
Giang Tư Nguyệt nhéo tiểu nhi tử của , mà đáng yêu đến thế! Đáng yêu giống y hệt phụ của nó !
"Bảo bối, phụ gắp thức ăn cho con, con ăn cái gì?"
Tiểu chần chừ một lát, thức ăn ngon trải đầy bàn, nhất thời chọn món nào: "Phụ , món nào con cũng ăn, món nào là ngon nhất ạ?"
Giang Tư Nguyệt suy nghĩ gắp một viên cá viên mà tiểu thích nhất: "Ăn cái ! Món con thích nhất! Mùi vị cá viên mà cô cô con ngon! Thậm chí còn hơn cả tài nghệ của phụ nữa! Nếm thử !"
Tiểu mở miệng , ngậm viên cá viên đũa của phụ miệng.
"Oa... Ngon! Ngon! Rất ngon! Thơm nữa!"...
Bên ngoài hoa tuyết tung bay, khắp nơi trắng xóa, trong phòng cực kỳ ấm áp.
Tràn ngập tiếng nũng của tiểu nhi và tiếng lớn .
Thời gian từ từ trôi qua nhưng hạnh phúc vẫn mãi phai tàn.