Nương tử còn bao nhiêu tài năng nữa mà bộc lộ nhỉ?!
Tiêu Thái mang tin tức trở về tìm Phó Nguyệt.
Sáng sớm ngày mười sáu, Tiêu Thái và Phó Nguyệt theo Diệp An tới quán rượu như dự định chờ sẵn ghế.
Đám Chu nương tử đến cửa hàng liền tách để chọn đồ vật, từng chọn mua từng món riêng.
Thừa dịp lúc chỉ một nàng, một gã sai vặt vội vàng tiếp cận, nhỏ ở bên tai Chu nương tử: “Vị nương tử xin dừng bước, phu nhân nhà ở lầu của quán rượu mời gặp.”
Chu nương tử ôm chặt cái giỏ nhỏ của theo bản năng.
Người là ai?
Chu nương tử nghĩ thế nào thì hỏi như , nàng nhíu mi : “Phu nhân nhà ngươi là ai? Tìm chuyện gì?”
Gã sai vặt cung kính lễ phép mà đáp lời: “Một vị cố nhân, nương tử cứ theo , chỉ cần thấy là sẽ .”
Thấy Chu nương tử căng thẳng một chút, gã sai vặt : “Chu nương tử đừng lo, chẳng qua chỉ vài câu chuyện phiếm ở trong quán rượu mà thôi, sẽ trễ nải nhiều .”
Anan
Chu nương tử âm thầm đánh giá gã sai vặt mặc quần áo gọn gàng mặt, thoạt là xuất từ gia đình giàu , giống như là loại xằng bậy. Quán rượu ở cách vách phòng cho thuê ở tầng hai cũng mở cửa sổ, rộng rãi thoáng đãng như thường. Khi quan sát bốn phía, Chu nương tử cảm giác chung quanh còn mấy qua đường đang lặng lẽ quan sát bọn họ.
Trong thành Vân kinh nha dịch tuần phố, nàng cũng tin dám hành hung giữa ban ngày ban mặt.
Nàng nắm chặt cái giỏ đồ trong tay, trầm giọng : “Nếu cố nhân lời mời, phiền vị tiểu ca dẫn đường.”
“Mời Chu nương tử theo bên .”
Chu nương tử thấp thỏm mà theo gã sai vặt đến phòng lầu hai.
Diệp An đang lẳng lặng chờ ở ghế ở bên ngoài phòng, ngẩng đầu thấy bọn họ lên, xoay nhẹ nhàng gõ gõ cửa: “Biểu thiếu gia, biểu thiếu phu nhân, tới .”
Tiêu Thái tới, mở cửa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-ta-ga-cho-nong-phu-lam-kieu-the/chuong-320-bi-mat-noi-chuyen-1.html.]
Chu nương tử thấy mở cửa là một nam nhân cao lớn liền lui về phía hai bước.
Tiêu Thái ngoài để nàng . Hôm nay Phó Nguyệt tìm hiểu tin tức ở chỗ Chu nương tử, là lạ mặt quen , cho nên thể ở bên trong tiếp khách.
“Chu nương tử tới ? Mau .” Trong phòng, một giọng của nữ nhân dịu dàng truyền đến, quen tai.
Chu nương tử nhấc chân , Tiêu Thái bọn họ đóng cửa .
Trong phòng, một vị tiểu nương tử xinh xắn ở bên cạnh bàn, miệng nhoẻn dịu dàng về phía nàng.
Là Thủy Linh cô nương!
“Thủy Linh?” Chu nương tử kinh ngạc mà buông cái giỏ trong khuỷu tay , bước nhanh tới mặt Phó Nguyệt, nàng kích động mà bắt lấy tay nàng từ xuống , “Thật là ngươi !”
Nàng sẽ nhớ lầm một xinh sinh động như thế .
“Là . Thật sự hết cách , tới cửa xin gặp như thế nào, chỉ thể hạ sách mời Chu nương tử đây một chuyến. Mong rằng Chu nương tử đừng trách tội mới , nếu chỗ nào thất lễ, liền lấy rượu bồi tội cho ngươi”.
Phó Nguyệt lôi kéo Chu nương tử xuống, rót một chén nhỏ cho nàng, tiện thể uống một cạn sạch.
Nghe nàng như , ngẫm Phương phu nhân đang quản gia trong phủ, Chu nương tử liền hiểu rõ ý tứ của nàng.
“Nha đầu ngươi , đừng dọa chứ.” Nàng giãn đôi mày , Phó Nguyệt , “Nếu ngươi thẳng là ngươi tìm , tự sẽ trực tiếp tới đây chứ”.
Chu nương tử tiếp: “Vị mới ngoài là ai ?”
“Là phu quân của .” Phó Nguyệt tự nhiên hào phóng mà giới thiệu Tiêu Thái.
“Ôi chao, tồi tồi, tuấn tú lịch sự. Lý ma ma gạt .”
Nhắc tới Lý ma ma, Chu nương tử mới uống cho trơn họng chợt trầm giọng hẳn xuống, chủ động với Phó Nguyệt: “Lần Thủy Linh ngươi tới tìm , là chuyện của đại tiểu thư cùng Lý ma ma ?”
Phó Nguyệt gật gật đầu, cũng ẩn ý nữa: “Thật dám giấu giếm, đúng là tin tức của hai bọn họ. Ở Triệu phủ, tìm để tìm hiểu tin tức thì cũng chỉ thể nghĩ đến ngài thôi.”