"Mẹ, Mộ Mộ mới 18 tuổi, nỡ gả cô như ?"
"Còn nữa tại hộ khẩu của con bé chuyển đến nhà ?"
Ngô Niệm Thư kể cho Diệp Tri Thư về việc Diệp Mộ bỏ thành phố và chút tự kỷ, Diệp Tri Thư nhất thời gì.
Chỉ những chuyện trớ trêu như thế , khiến đều cảm thấy đau khổ.
Cuối cùng bất lực thở dài, những năm tháng ở ngoài theo đội thi công, chứng kiến ít vật lộn trong cuộc sống đầy gian nan.
"Mẹ mua nhiều đồ như , lương của ba đủ ?"
Cuối cùng Diệp Tri Thư chỉ hỏi một câu, đó lên lầu lấy tiền lương và sổ tiết kiệm đưa cho Ngô Niệm Thư,
"Nếu mua thì mua nhiều một chút, coi như là tấm lòng của trai và cháu trai."
Ngô Niệm Thư khách khí nhận lấy và : "Mẹ sẽ tiêu hết , còn sẽ để dành cho con vốn cưới vợ."...
Ngô Nguyệt Anh tiếp tục hành trình, ngừng tăng tốc. Khoảng cách giữa tỉnh L và tỉnh F khá xa. Trên đường , cô chịu mệt mỏi, cứ đổi xe là nghỉ ngơi một lúc.
Vì thế sáng sớm hôm nay cô mới đến thành phố huyện của tỉnh L. Sau đó cô hỏi đường và đến thôn Dương Sơn, đại đội 4 giữa trưa.
Vừa đến đầu làng, Ngô Nguyệt Anh thấy một bóng dáng mảnh khảnh. Cô choáng váng, thể tin mắt .
Đó chẳng là đàn ông mà cô từng gặp ở kiếp , trai Diệp Mộ của Diệp Vãn Sinh ?
Chính là chặn đường cô những điều vô nghĩa!
Hướng của hai vẻ giống . Vì ánh mắt cô quá trực tiếp, Diệp Vãn Sinh thoáng qua. Thấy là một cô gái lạ mặt, cảm thấy kỳ lạ.
Anh cũng nhận rằng dường như thiện cảm với .
Anh tăng tốc bước chân về phía để tránh rắc rối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-lam-vo-cua-quan-nhan-uu-tu/chuong-351.html.]
Đột nhiên, một bóng từ đất nhảy . Lâm Đạm cầm liềm gọi Diệp Vãn Sinh :
"Anh lên thị trấn mua t.h.u.ố.c ?"
Diệp Vãn Sinh gật đầu: "Ừ."
Thực lên thị trấn để gửi thư.
Tuy nhiên lấy cớ mua t.h.u.ố.c cho đội sản xuất, vì chân vẫn lành hẳn.
thực tế, chân của Diệp Quân gần như bình phục , sức khỏe dường như cũng hơn nhiều.
Tuy nhiên vẫn giả vờ nhanh nhẹn, cũng gây sự chú ý.
Lâm Đạm định hỏi nhận thư mới , nhưng đột nhiên thấy một cô gái đằng . Anh nhướng mày hỏi Diệp Vãn Sinh:
"Cô gái là ai ?"
" ." Diệp Vãn Sinh lắc đầu, thúc giục Lâm Đạm: "Anh về ruộng , cũng về phụ giúp."
"Lâm Đạm, nếu dùng liềm thì đưa cho dùng. Anh cầm liềm mà việc, chạy tán gẫu với thành phần , tin sẽ mách đội trưởng ?"
Trong ruộng gọi Lâm Đạm. Mặc dù trong thôn cũng thương hại những hạ phóng, nhưng dám trực tiếp tìm họ để chuyện như Lâm Đạm thì nhiều lắm.
Dù thì Lâm Đạm cũng là một kẻ vô , chẳng sợ trời chẳng sợ đất.
Đội trưởng cũng nhắm một mắt mở một mắt, những khác trong thôn đương nhiên gì để .
Lâm Đạm đầu về ruộng, mơ hồ còn thấy dường như mắng c.h.ử.i hai câu về thanh niên gọi .
Nghe vẻ nghiêm trọng lắm. Những bình thường ai dám trêu chọc . Khi đ.á.n.h , như liều cả mạng.