Lận Đình và Hồ Tú đều cho rằng   bàn chuyện công việc nên chẳng ai hỏi nhiều, chỉ vội vàng dọn cơm.
Trên bàn cơm  sủi cảo nhân bắp cải thịt lợn, ngoài  còn  thêm hai món mặn do thím ba Trương Mai Hoa đưa tới.
Hoắc Tiếu ăn  nhanh, chẳng qua cứ thi thoảng   đưa mắt  vợ đang  bên cạnh.
Sau vài  như thế, Hồ Tú còn thầm nghĩ liệu bản   nên bưng bát trốn xuống phòng bếp ăn  .
Lận Đình cũng  thể chịu nổi nữa, vành tai cô ửng hồng, cô vội gắp cho  mấy miếng thịt,  sẵng giọng: “Anh ăn nhiều một chút.”
Thấy vợ giận, Hoắc Tiếu cũng kiềm chế vài phần.
  nhanh , dường như nhớ đến chuyện gì đó,    cô  hỏi: “Em    Đại học Công - Nông - Binh ?”
“Hả?” Lận Đình  câu hỏi bất chợt của chồng  cho mơ màng: “Sao tự nhiên  hỏi em vấn đề ?”
Căn cứ theo sự hiếu học  đó của vợ, chắc hẳn cô  tiếc nuối khi  nhận  bằng  nghiệp đại học.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lại , hai năm , khi các trường đại học  đình chỉ hoạt động,  nhiều  nhạy cảm về chính trị đều  đây chỉ là chuyện tạm thời, dù  nếu quốc gia  phát triển thì  thể    tài.
 Hoắc Tiếu  nhận  thông tin từ Vương Tú Cầm, mãi đến chín năm , đến đầu năm 1977 mà đại học vẫn  khôi phục.
Cho nên  nghĩ,   thể giúp Đình Đình tranh thủ một suất của Đại học Công - Nông - Binh.
Lận Đình: “Không  ạ.”
Câu trả lời  ngoài dự kiến, Hoắc Tiếu  ngờ thái độ của vợ   quả quyết như thế: “Em  thấy tiếc khi  kịp nhận bằng  nghiệp ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-110-noi-niem.html.]
Lận Đình   uyển chuyển: “Tiếc chứ, nhưng cuộc sống vốn trắc trở như thế,   em    giáo viên, bằng cấp hiện tại cũng đủ  chứ nhỉ?”
Thật  cô cảm thấy trong mười năm tới,   nơi nào an  hơn bộ đội cả, vả  cô cảm thấy chất lượng của bằng  nghiệp trường Đại học Công Nông Binh  cao.
Hoắc Tiếu  hề  sự băn khoăn và ghét bỏ trong lòng vợ,  khi chắc chắn rằng cô   đến Đại học Công Nông Binh học,   thấy  chút vui mừng.
Tuy    bao dung và tôn trọng ý kiến của cô, nhưng   đàn ông nào  thích  ôm ấp vợ hàng đêm  cơ chứ?
Cho nên gương mặt  hiện rõ nụ : “Với bằng cấp hiện tại của em,   giáo viên cấp ba cũng .”
Lận Đình kinh ngạc: “Trong quân đội cũng  trường cấp ba á?”
Hoắc Tiếu: “Ở đơn vị mới của  chỉ  trường cấp hai thôi.”
“Vậy  khi đến đó em sẽ tranh thủ một suất giáo viên cấp hai.”
“Tốt.” Dù  cũng  hơn  giáo viên cấp ba trong thành phố, một tuần vợ chồng chỉ  gặp  một .
Hồ Tú  ở đối diện,  khi  hết đoạn đối thoại của con trai và con dâu,  gương mặt bà hiện lên sự ghét bỏ... Bà còn tưởng sở dĩ con trai  con dâu như  là vì  nỡ, ai ngờ chỉ vì  hỏi cô  một câu thế thôi ?
Ở cửa thôn đại đội Hướng Dương.
Bộ trưởng Hồ  đưa theo bất cứ ai, tự  lái xe đến đón Vương Tú Cầm.
Sau khi đón  , thấy cũng gần đến giờ nên ông   đợi ở con đường đầu thôn.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc ông    thấy một bóng dáng quen thuộc đạp xe xuyên qua màn tuyết trắng đầy trời.