Cặp song sinh vốn xổm bên cạnh bà nội, dùng nhánh cây vẽ tranh đất.
Sau khi thấy , hai đứa lập tức ném nhánh cây , chạy thẳng về phía cô.
Giọng điệu của Quả Quả tràn ngập sự hưng phấn: “Mẹ, dậy ạ?”
Miêu Miêu ngửa đầu dang tay, giọng điệu ỷ : “Mẹ ơi, bế.”
Lận Đình cúi hôn Quả Quả một cái, mới bế con gái lên.
Đầu tiên cô trò chuyện với chị dâu Vấn Lan vài câu, mới hỏi phụ nữ lạ mặt: “Chị là?”
Người phụ nữ cũng trạc tuổi Đường Vấn Lan, ba mươi tuổi.
Chẳng qua Đường Vấn Lan là điển hình của gương mặt trái xoan, mày rậm mắt to, đối phương mặt nhỏ, mắt nhỏ, mũi nhỏ, gầy gò thanh tú.
Thấy Lận Đình hỏi đến , đối phương bèn nở một nụ ngại ngùng: “Chào chị dâu, là Đinh Phi Yến, chồng là Phòng Thủy Sinh - phó tham mưu trưởng trướng đoàn trưởng Hoắc.”
Dứt lời, dường như nhớ đến chuyện gì, đối phương chỉ chỉ căn nhà lầu ở phía đông, : “Nhà chính là căn thứ ba ở lầu hai .”
Hôm qua khi đến quá mệt mỏi, nên Lận Đình chú ý đến trong khu nhà còn nhà lầu, giờ cô khỏi đưa mắt thêm vài .
Thấy , Đường Vấn Lan tưởng cô ở nhà lầu, bèn khuyên nhủ: “Đoàn trưởng Hoắc đến , nhà lầu kín , với chị cảm thấy ở nhà trệt hơn, leo cầu thang mỏi chân, chen chúc nấu nướng.”
Đương nhiên, đó chỉ là mấy lời dối lòng mà thôi, ai chẳng ở nhà lầu sạch sẽ khí phái cơ chứ?
Chẳng qua nhà lầu đủ chia, khi rút thăm, lão Hình nhà cô từ bỏ cơ hội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-141-nha-lau-nha-tret.html.]
là kiếm danh tiếng , cấp chỉ tên ngợi đấy.
chẳng bất cứ lợi ích thực tế nào.
Vì , lúc ở nhà, Đường Vấn Lan véo chồng bao nhiêu .
Đương nhiên, lúc ngoài, cô vẫn nặng nhẹ.
Lận Đình thích nhà lầu, hơn nữa khi nấu ăn chen chúc , cô càng thích.
Ở cái thời đại thiếu ăn thiếu mặc , cô và chồng đều sẵn lòng ăn ngon, năm rộng tháng dài khó trách khỏi sẽ chê trách.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cứ đóng cửa mà nấu như hiện tại vẫn hơn nhiều.
Nghĩ đến đây, Lận Đình chân thành : “Nhà trệt vẫn hơn, em thích nhà trệt.”
Nghe thấy những lời , thấy gương mặt cô chẳng bất cứ biểu cảm miễn cưỡng nào, trong lòng Đường Vấn Lan thầm cảm thấy bằng cô, xem, còn trẻ thể khống chế biểu cảm vui giận kìa.
Chẳng trách thể quản đàn ông lợi hại như Hoắc Tiếu đến dễ bảo, chồng yêu thương, cưng chiều vô cùng, xem cô học hỏi cô mới .
Lận Đình sự chân thành của bản khi rơi mắt Đường Vấn Lan trở thành năng lực, cô về phía chồng, hỏi: “Mẹ, dậy lúc nào thế? Không chúng hẹn chờ con dậy hai con cùng dọn dẹp ư?”
Hồ Tú : “Mẹ lớn tuổi nên ngủ ít, hơn nữa yên . Còn con đó, ngủ dậy thấy thế nào?”
Lận Đình: “Thấy sảng khoái ạ. con đói.”
“Thế con nhanh ăn sáng , đồ ăn sáng trong nồi, hâm nóng cho con đó. Nào, đưa Miêu Miêu cho bế cho.” Dứt lời, bà lau đôi bàn tay ướt sũng lên tạp dề, dậy bế lấy cô bé.