Trong lúc đó, khi  thấy   gọi là “cô giáo Lận”, Lận Đình   chuyện  , vui vẻ : “Vậy hiệu trưởng đồng ý để  dạy tiếng Anh?”
Hiệu trưởng Hoàng gật đầu: “Quả thực là dạy tiếng Anh.”
Nói tới đây, gương mặt gầy gò của ông   bỗng nhiên ẩn chứa chút cảm khái: “Thật  từ nhiều năm , chúng  từng mời một giáo viên tiếng Anh từ bên ngoài, nhưng  đó cô  kết hôn và theo chồng chuyển  nơi khác. Tài năng khó kiếm,  còn cách nào, tiết học tiếng Anh cũng chỉ đành  ngừng . Đồng chí Lận Đình  thể đến nối tiếp thật ,   mặt học sinh cảm ơn cô!”
Lời   thật nặng, Lận Đình cảm thấy   nên  gì cho , cuối cùng chỉ đáp  một cách nghiêm túc: “Hiệu trưởng quá khen,  sẽ cố gắng hết sức.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hiệu trưởng Hoàng đẩy  các giấy tờ chứng nhận: “Tốt lắm, đủ ,  ...  sẽ   điều chỉnh hồ sơ chính trị của cô một chút, xác nhận   vấn đề gì,  sẽ thông báo cho cô chính thức nhậm chức.”
Lận Đình càng thêm vui mừng: “Cảm ơn hiệu trưởng Hoàng, ,   hỏi một chút,  dạy lớp mấy?”
Hiệu trưởng Hoàng  chút ngại ngùng: “...Từ lớp một đến lớp ba?”
Lận Đình: “...” Thế là từ lớp sáu đến lớp tám ư?
Dù , câu hỏi   của cô cũng  thừa, chỉ một   giáo viên tiếng Anh,  dạy hết thì   ?
Vậy là, cô kiềm chế tiếng than trong lòng,  như thể đang phục vụ nhân dân: “Theo như ông .”
Hiệu trưởng Hoàng: “Ồ! Đồng chí Tiểu Lận  ý thức  lắm!”
Lận Đình... Giờ  thành đồng chí Tiểu Lận  ư?
Sau khi tiễn hiệu trưởng và chị Vấn Lan .
Đứng ngoài  ngóng, Hồ Tú hớn hở hỏi con dâu: “Con sắp thành giáo viên  ?”
Lận Đình cũng vui mừng, cuối cùng cũng  công việc: “Vẫn còn  chờ kết quả chính trị, chắc  tới thứ Hai tuần  mới bắt đầu dạy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-158-nhan-viec.html.]
Hồ Tú    lo lắng về việc kiểm tra chính trị, nếu  vấn đề, con dâu bà   chẳng thể nào kết hôn với con trai , cũng  thể nhập ngũ, công việc  coi như  an bài.
Nghĩ , bà vẫy tay: “Ồ,  trưa nay chúng   nấu một bữa ngon để chúc mừng.”
Mẹ chồng là  trọng nghi lễ, Lận Đình cũng  ý đó: “Nhà  còn lạp xưởng cha  con cho ?”
Hồ Tú: “Còn.”
“Chúng  nấu cơm với lạp xưởng và măng khô nhé?” Măng khô  là Hoắc Tiếu mang về từ Dung Thành,  đây  từng dùng để nấu thịt một , mùi vị đó, bây giờ nghĩ  còn thấy nước miếng chảy .
Hồ Tú cũng thèm, nhưng  chút do dự: “Bây giờ ngâm măng khô còn kịp ?”
Lận Đình: “Dùng nước sôi ngâm, nếu   thì đun luôn một chút.”
“Cũng !”
“À,  ơi, chị Đường Vấn Lan vì công việc của con mà bận rộn tới lui, chúng  nấu thêm vài bát cơm, mang qua cho nhà chị  một bữa nhé?”
Hồ Tú luôn coi trọng việc giữ quan hệ, lập tức vỗ tay lên trán: “Nhìn cái đầu  , vẫn là Đình Đình suy nghĩ kỹ càng. Hay là con qua nhà bên cạnh  với Vấn Lan một tiếng, bảo trưa nay cô   cần nấu cơm, sang nhà  ăn luôn nhé?”
Nói xong, bà  lấy thêm hai nắm măng khô từ túi .
Lận Đình: “Con để giấy tờ   qua.”
Buổi trưa ăn cơm,  chỉ nhà  và nhà chị dâu Vấn Lan.
Hoắc Tiếu và chính ủy Hình còn dẫn theo một lữ trưởng.
Người đó chính là Tào Văn Trạch,  mà Lận Đình tò mò hôm qua.