Nói một cách khó , trong quân đội  thiếu nhân tài,    thăng chức cho  trong ngành mà  liên tục để  ngoài hưởng lợi.
Chính vì , dù tham gia cuộc cạnh tranh   , các sĩ quan đều  phần bất mãn.
Vì điều , Hoắc Tiếu và Hình Quốc Cường  đảm nhận thêm  ít công việc.
Song, những chuyện  Lận Đình  cần  lo lắng, cô cũng  thể giúp  gì.
Lúc , cô đang  tại bàn  việc,  chấm bài kiểm tra hàng tháng,  lắng  các đồng nghiệp bàn tán về vị tham mưu trưởng mới từ  trời rơi xuống:
“Nghe  mới 26 tuổi thôi, tuổi trẻ tài cao! Chẳng kém chồng cô Lận .”
“ còn     sinh  trong một gia đình cán bộ.”
“Chẳng trách, tuổi còn trẻ mà  đè bẹp bao , theo ,   ai cũng như đoàn trưởng Hoắc, dùng bản lĩnh thật sự.”
“Lời   đúng,    thể đánh giá năng lực của một  qua xuất  ? Biết    thực sự  tài.”
“ ,   bằng chứng thì  thể vội vàng kết luận.”
“Thật là trùng hợp, lúc vị tham mưu trưởng mới đến đơn vị,   lướt qua   thấy,   ngoa, trông  điển trai, chẹp chẹp chẹp... Nếu  kết hôn, chắc hẳn sẽ   săn đón.”
“Ha ha... Nếu thật sự độc , chắc hẳn  ít cô gái   rung động...”
Lời  đến đây,   dường như nhớ  điều gì đó, bỗng nhiên cùng  im lặng.
Trong khoảnh khắc ,  khí như  đóng băng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-185-tin-don-tham-muu-truong-moi.html.]
Cuối cùng cũng   chủ động chuyển chủ đề sang hướng khác,  khí mới  trở nên sôi nổi.
Ngồi cạnh Lận Đình, Châu Phương cúi đầu xuống, giọng thì thầm: “Những   chắc chắn đang nghĩ đến Lưu Văn Diễm.”
Lận Đình  hề tham gia  cuộc thảo luận, tỏ vẻ hoài nghi: “Lưu Văn Diễm   vẫn đang theo đuổi trại trưởng Tào ?”
 cô  Hoắc Tiếu nhà   rằng, mối tình  giờ  trở nên kín đáo hơn nhiều,  lẽ là giấu chính ủy Lưu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Châu Phương lườm một cái: “Cô ngốc ? Đàn ông  vợ, đàn bà  chồng,   tham mưu trưởng mới  chỉ  trai, gia thế  mà còn trẻ, Lưu Văn Diễm đổi  theo đuổi cũng    thể.”
Lận Đình  đáp , dù  cũng là chuyện   căn cứ.
“ Lưu Văn Diễm cũng ngốc thật, khi theo đuổi ai, tính tình   càng  thì càng dễ dàng ? Dù  cũng  lừa    về tay   chứ?”
Nghe thế, Lận Đình nghi ngờ   bên cạnh.
Châu Phương   chằm chằm cảm thấy mất tự nhiên, liền lùi : “Nhìn...  cái gì?”
Nhìn thấy cô khá là  kinh nghiệm đấy...
Mặc dù trong lòng  khỏi buồn , Lận Đình vẫn giữ thái độ nghiêm túc,  một cách  phần bất lực: “Vì Lưu Văn Diễm mà cô lo lắng quá mức, bài kiểm tra  chấm xong ?”
Châu Phương nở nụ : “Dù  hai ngày nữa học sinh cũng sẽ biểu diễn cho các chiến sĩ quân đội, tất cả thời gian đều dành cho việc tập luyện,  gì  vội vàng , đúng ?   ,  cô  hề tò mò về vẻ ngoài của vị tham mưu trưởng mới đến ?”
Lận Đình tất nhiên cũng  lòng tò mò, nhưng cô chỉ nhẹ nhàng đáp: “Có gì đáng để tò mò chứ? Không  cũng chỉ là hai mắt một mũi,   thể  bằng Hoắc Tiếu nhà  ?”
Châu Phương bật , vội vàng lùi , miệng vẫn  quên cà khịa: “...Cô thật    hổ.”
Lận Đình cong mắt mỉm ... Cuối cùng cũng yên tĩnh .