Khi Hoắc Tiếu phòng, chỉ dỗ dành Niên Niên ngủ, mà chính cô cũng mơ màng thể mở mắt .
Trong cơn mơ màng, cô thấy chồng đang mặc quân phục, Lận Đình mới tỉnh táo hơn chút: “Anh sắp ?”
Hoắc Tiếu đầu vợ: “Có chút việc.”
“Việc gì?” Lận Đình dậy: “ , khi nào Niên Niên , chúng thu xếp thời gian về quê một chuyến nhé.”
Hoắc Tiếu đang cài chiếc cúc cùng, ngạc nhiên hỏi: “Sao đột nhiên em ?”
Lận Đình: “Em thấy chúng vẻ nhớ nhà.”
Hoắc Tiếu ngừng tay một chút: “Ừm, thôi.”
“Anh vẫn ? Có nhiệm vụ ?”
“Ừm, nhiệm vụ quan trọng.”
Lận Đình nhíu mày, nghĩ rằng đó là việc công, nên hỏi thêm, chuẩn rời giường giúp chồng thu xếp đồ đạc.
Không ngờ lúc , lấy từ tủ một chiếc váy dài màu đỏ thẫm, bước về phía cô.
Nhìn thấy, tim Lận Đình khẽ rung lên, nảy vài suy đoán.
Hoắc Tiếu bước tới bên vợ, xuống, lấy từ túi một chiếc nhẫn vàng.
Chiếc nhẫn là một vòng trơn đơn giản, nhưng dày, trông vẻ nặng nề.
May mà ngón tay cô , mảnh mai, trắng như sứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-394.html.]
Nên khi đeo , chiếc nhẫn dù nặng nề vẫn lộ vài phần tinh tế.
Lận Đình chằm chằm chiếc nhẫn ngón tay áp út, mắt đột nhiên đỏ hoe: “Sao... tặng em cái ?”
Hoắc Tiếu đưa tay vợ lên môi hôn vài cái, với giọng hối : “Anh nợ em một lễ cưới. Dù hiện tại thời cuộc dễ để tổ chức hai, nhưng riêng tư, vẫn bù đắp phần nào cho em.”
Sau khi xong, nhẹ nhàng bế cô xuống giường, cầm chiếc váy bên cạnh đưa cho cô: “Thử cái xem? Ban đầu định chuẩn váy, nhưng hôm nay thấy em thích chiếc váy dài của chị cả, nên lén gọi điện cho Tiền Hải Đào, nhờ tìm gấp.”
Lận Đình hít hít mũi, vẻ mặt ngỡ ngàng: “Vậy nên lúc tối về, chúng mới tình cờ gặp Tiền Hải Đào ? Không đúng, em thấy đưa đồ cho .”
Hoắc Tiếu cúi xuống, hôn nhẹ lên đôi môi đỏ của vợ, trao cho cô một nụ hôn đắm say và nồng nàn. Khi chắc chắn rằng cô còn rơi nước mắt nữa, mới mỉm : “Mẹ giúp đánh lạc hướng em .”
“Mẹ cũng ...” Lận Đình dỗ dành xong, thế chút kìm cảm xúc.
Cô tưởng rằng để tâm... thật , sâu thẳm trong lòng, nơi mà cô nhận , vẫn còn sự tiếc nuối.
Mà chồng cô, chồng cô, lặng lẽ chuẩn một bất ngờ cho cô.
Lận Đình cảm động ôm chặt lấy eo chồng, úp mặt n.g.ự.c , khẽ nức nở.
“Đừng ... Khi tình hình hơn, chúng sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn ?” Hoắc Tiếu thương xót hôn lên đỉnh đầu vợ.
Lần , Lận Đình theo trái tim , khẽ gật đầu: “...Được.”
Hoắc Tiếu vuốt ve mái tóc dài của vợ, thấy cô vẫn còn ngừng, liền nhắc nhở: “Mẹ và các con đang chờ chúng bên ngoài, đồ em?”
“Hả? Mẹ và các con ngủ ?” Lận Đình ngẩng đầu chồng, biểu cảm ngơ ngác.
Hoắc Tiếu đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt vợ, : “Chưa ngủ , đó chỉ là giả vờ để em xem thôi. Em ngửi thấy mùi gì ? Các món ăn chuẩn xong hết .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lận Đình theo phản xạ nhăn mũi, quả thực ngửi thấy mùi thịt kho tàu, cô vội vàng đẩy chồng , bắt đầu đồ thật nhanh.