So với chị gái tinh thông , thì con trai và con gái út chỉ giỏi miệng, nhiều từ vẫn thuộc, nên thường chị kéo học thêm.
Chẳng hạn như lúc , Quả Quả đánh đòn, chắc là vì thuộc từ nào đó.
“À, nãy Tinh Tinh nhà em , với chị dâu chắc chắn sẽ về quê ?”
Hoắc Tiếu tỉnh : “Ừ, cũng nên về thăm quê một chút.”
Đổng Sính: “Thế , em còn định về nhà ăn Tết, năm nay đành nhường .”
Hoắc Tiếu nhếch môi: “Cậu ở đoàn 3 mà cạnh tranh với ở đoàn 1 như ?”
Đổng Sính : “Ha ha... Mà , hôm nào về, em sẽ lái xe chở ga, thế là coi như nể mặt đấy chứ?”
Hoắc Tiếu: “...” Cười khẩy.
Trong lòng đầy kỳ vọng, thời gian như trôi nhanh hơn.
Chớp mắt, kỳ nghỉ đông kết thúc.
Lận Đình tiễn bạn là Cố Phương với cái bụng ngày càng lớn và đoàn trưởng Ôn khi bàn giao công việc.
Chưa kịp buồn bã chia tay, cô vội vàng thu dọn hành lý để về quê.
Vì... họ sắp về quê !
“Nhóc Tiếu, lấy hết đồ ?” Chuyến tàu lúc ba giờ chiều, cả nhà ăn bữa sáng kiêm trưa xong liền chuẩn xuất phát, Hồ Tú hứng khởi nhưng vẫn lo lắng xem bỏ quên gì .
Kiểm tra khắp nhà, chắc chắn rằng vấn đề gì, Hoắc Tiếu ghế phụ trả lời: “Không, lấy hết .” Nói xong sang hiệu cho em ghế lái khởi động xe.
Đổng Sính đang cầm lái, , chú chó nhỏ đùi Quả Quả, hỏi: “Nó cũng ?”
Nghe , Quả Quả thuyết phục bố , liền ôm chặt Tiểu Hắc, gấp gáp : “Mẹ bảo tàu thể mang chó, hơn nữa... Tiểu Hắc cũng là thành viên trong gia đình, cả nhà cùng chứ!”
Tiểu Hắc gầm gừ: “Gâu gâu gâu...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-409.html.]
Đổng Sính, một một chó đồng lòng phản bác, sờ mũi : “Chắc chó thành tinh , mà thôi... chú chỉ hỏi thế thôi, nào, nào...”
Từ trại đến ga tàu, họ mất hơn hai tiếng đồng hồ.
Hiện tại, chỉ còn một giờ nữa là tàu khởi hành.
Hoắc Tiếu xuống xe, đảo mắt quanh, thấy bóng dáng ai quen thuộc trong đám đông. Anh vợ: “Chị cả chắc đến , tìm họ.”
Lận Đình thò đầu từ cửa sổ: “Có cần em cùng ?”
Hoắc Tiếu mỉm , nhẹ nhàng đẩy đầu vợ trong xe, giọng ấm áp: “Không cần , em kéo cửa sổ lên, bên ngoài lạnh lắm.”
Đổng Sính “chậc” một tiếng: “Hôm nay nhiệt độ lên đến 8 độ mà.”
Không ai để ý đến lời chọc ghẹo của , Hoắc Tiếu dặn dò vợ thêm vài câu, bước nhanh chóng.
Vào những năm bảy mươi, ga tàu Thiên Kinh quy mô, lượng qua ngày càng đông.
Hoắc Tiếu một vòng lớn, mới thấy bóng dáng quen thuộc ở gần sân ga nhất.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lận Vĩ bịt khẩu trang và khăn quàng cổ, chỉ để lộ đôi mắt như hoa đào, cũng thấy em rể cùng lúc đó.
Anh dùng khuỷu tay đẩy đàn ông bên cạnh: “Anh rể, em rể đến .” Nói xong liền giơ tay vẫy.
Hoắc Tiếu cao lớn, nhanh chóng băng qua đám đông: “Chị cả, rể, hai, đến lúc nào ?”
Lận Tương quanh, thấy em gái, liền đáp: “Cũng mới tới thôi, Đình Đình và ?”
Hoắc Tiếu giơ tay chỉ về một hướng: “Ở trong xe kìa.”
“Chú Tiếu, Tiểu Hắc thật sự đến ?” Bé Mỹ Mỹ mới 12 tuổi thích chú chó nhỏ.
Hoắc Tiếu xoa đầu cô bé, nhẹ nhàng : “ , nó đến .”
“Ồ... Bố , con tìm Quả Quả đây!”