Dáng cao, nhưng tốc độ nhanh, Trương Mai Hoa mỉm , cầm lấy đôi đũa, lật trở hạt bí đang rang: “Thím trông cái lò, Đại Ny Nhi, cháu ngoài xem .”
Hoắc Ny Ny: “Vâng! Cháu ngay.”
Trương Mai Hoa: “Đi , nhanh lên!”
Giống như ngày hôm qua, đến làng dân làng nhiệt tình vây quanh.
Lận Đình và Hoắc Tiếu còn giữ bình tĩnh, tuy vui nhưng tâm trạng vẫn định.
Hồ Tú đang trò chuyện rôm rả với mấy bạn cũ, thì kiềm chế nổi, vì xúc động.
Cuối cùng, Trần Quế Lan lôi kéo mãi mới giải cứu mấy khỏi sự nhiệt tình của dân làng.
Bà là thẳng tính, thấy cháu dâu phân phát kẹo cho phụ nữ và trẻ con, còn cháu trai thì đưa t.h.u.ố.c lá cho đàn ông, bà liền vẫy tay đuổi : “Chị dâu lâu lắm mới về một , nhà còn đủ, thì .”
Lời dứt, cũng giận, chỉ ầm lên, hỏi thêm vài câu về tình hình ở thành phố lớn lượt về.
Lúc , mấy Lận Đình mới thời gian quan sát ngôi nhà của chú ba và chú hai.
Ngôi nhà xây bằng gạch đỏ, mái ngói xám, rộng rãi và sạch sẽ, cộng chắc cũng đến mười mấy phòng.
“Ngôi nhà thật là .” Trước khi nhà, Hồ Tú cảm thán.
Trần Quế Lan khoác tay chị dâu, thì bĩu môi: “Có gì mà ? Ngoài ba trăm đồng gửi về từ chỗ các chị, bộ tiền tiết kiệm trong nhà cũng dồn đấy.”
Hồ Tú : “Nhà xây xong , thể ở mấy thế hệ, đắt một chút cũng đáng.”
Trương Mai Hoa xách ấm nước sôi, bưng mấy cái bát sứ , mời: “Chị dâu, đừng mãi thế, xuống đây chuyện, uống chút cho ấm.”
Hoắc Ny Ny đang khoác tay chị họ, liền : “Thím ba, cháu mang mạch nha về, chờ chút, cháu lấy ngay.” Nói xong, cô bước nhanh một căn phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-423.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Thấy , Lận Đình vốn định cần, nhưng cũng gì thêm, dẫn bọn trẻ xuống giường.
Khi mỗi đều cầm một bát sứ uống , câu chuyện chuyển sang nhiều chủ đề khác.
Chú hai Hoắc cất kỹ chai rượu và bao thuốc cháu trai mang đến, hỏi: “Khi nào dẫn bọn trẻ thắp hương cho ông bà và cha cháu?”
Hoắc Tiếu hỏi: “Nhà giấy vàng ?”
Chú ba Hoắc gật đầu: “Có, mua sẵn , lát nữa mang mộ đốt là .”
“Thế... thế thì luôn bây giờ?” Hồ Tú bấy lâu nay vẫn canh cánh về chồng mất sớm, dù các em chồng đều giúp đỡ mỗi khi đến lễ tết, nhưng trong lòng vẫn yên.
Chú hai Hoắc ngạc nhiên: “Bây giờ ?”
Hồ Tú: “Đã bao năm , về thăm cả.”
Thấy sốt ruột, Hoắc Tiếu đồng hồ sang hai chú: “Đi về mất hơn một tiếng, thời gian đủ, chú hai, chú ba, là chúng ngay bây giờ?”
“Được thôi.” Chú hai Hoắc đồng ý ngay, sang em trai: “Chú ba, chú lấy đồ, ngay bây giờ.”
Chú ba Hoắc gật đầu, xuống giường giày.
Thấy , Lận Đình vội : “Em và con cũng cùng nhé.”
Nghe , Hoắc Tiếu xoa đầu cô con gái nhỏ đang ngơ ngác: “Được.”
Khi cả gia đình họ Hoắc lên núi để cúng bái, thì bên , nhà họ Lận khách.
Nói chính xác hơn, là vài cô gái trí thức đến tìm Lâm Giảo Giảo mượn sách.
Lý Đào Hồng nghĩ rằng Tiểu Nguyệt Lượng bạn , vui vẻ pha nước đường cho các cô gái, bưng một đĩa hạt dưa, tươi : “Các cháu cứ trò chuyện, thím ngoài đây.”