Anh chỉ thể cố gắng duỗi thẳng , cảnh giác xung quanh, chắn gió, trong lòng ngừng cầu nguyện cho tàu nhanh chóng ga.
Ai bảo thủ trưởng của bướng bỉnh như một con lừa chứ? Nếu ông chịu lộ danh tính, nhân viên ga sắp xếp thỏa từ lâu , chịu khổ thế ...
Có lẽ lời cầu nguyện của linh nghiệm. Khoảng mười phút , một hồi còi tàu vang lên rền rĩ.
Lúc , chỉ Giang Khắc Tiên và Hoa Quân, mà cả mấy lính đang ẩn nấp cũng dồn ánh mắt về phía cổng .
Ở phía bên .
Lận Đình khi tiễn chị cả và hai lên tàu về Thiên Kinh, dẫn bọn trẻ khỏi nhà ga.
Thời điểm đó, sự hoành tráng của nhà ga thủ đô Hồ Tú và ba đứa trẻ ngỡ ngàng.
Nhìn những bức tường trắng tinh, đặt chân lên nền nhà láng bóng, Quả Quả sợ sẽ trượt ngã.
Còn Hồ Tú thì liên tục quanh đầy kinh ngạc, bất ngờ rón rén đến bên con dâu, hạ giọng thì thầm: “Nền nhà sang trọng quá, là đá cẩm thạch ? Tốn bao nhiêu tiền nhỉ? Nơi ở của hoàng đế chắc cũng chỉ đến thế thôi...”
Lận Đình suy nghĩ vài giây : “Tình hình khác mà, ga tàu thủ đô xây dựng như một món quà kỷ niệm mười năm lập quốc. Nó thiết kế theo tiêu chuẩn của các ga tàu hàng đầu thế giới, là bộ mặt của quốc gia. Còn về những vật liệu , là sự hỗ trợ từ cả nước! Chẳng hạn như đá cẩm thạch mà nhắc đến, điều động từ Tề Lỗ.”
“Hóa là ? Người học thức như con dâu thật khác, giống , đến môi trường mới cái gì cũng hiểu.” Hồ Tú cảm thán, ánh mắt đầy tự hào về con dâu.
Lận Đình : “Không gì sợ cả, con sẽ dẫn tham quan các thành phố lớn, chúng sẽ khắp những cảnh của đất nước, nhiều thì sẽ quen thôi.”
Ai mà khao khát một cuộc sống như thế? ...”Có dễ dàng thế ? Đi ngoài còn giấy giới thiệu.”
Nghe , Lận Đình chỉ mơ hồ đáp: “Biết sẽ thuận tiện hơn thì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-440.html.]
Câu chẳng ai tin, chỉ một hòa dòng , tiếp tục bước nhanh ngoài.
Chỉ khi tiến gần đến cổng , họ bất ngờ thấy tiếng cãi vã phía .
Lại còn bằng tiếng Anh.
Ban đầu, cả nhóm can thiệp, nhưng khi nước ngoài vì hiểu ngôn ngữ mà bắt đầu chửi bậy, họ liền nhíu mày.
Hồ Tú đầu tiên thấy mắt xanh tóc vàng, nhưng ngờ đối phương hung hãn như : “Sao thế ? Tên Tây đang gì ?”
Lận Đình: “Hành lý mất, nghĩ rằng dân chúng lấy cắp.”
Nghe , lông mày Hồ Tú lập tức dựng : “Cái gì? Không thể nào!”
Trước khi xác định rõ sự việc, Lận Đình vội kết luận.
Cô quanh một vòng, thấy nhân viên nào đến giải quyết, liền sang chồng: “Chúng qua đó xem ?”
Hoắc Tiếu gật đầu, xách hành lý, bảo vệ các con tiến về phía đám đông.
Thời , mặc dù tò mò về nước ngoài, nhưng cũng chút dè dặt.
Vì , khá nhiều xem xung quanh, nhưng hầu hết đều cách một vài bước, nên Lận Đình và nhanh chóng chen .
Vân Mộng Hạ Vũ
Càng đến gần, càng rõ.
Ngoại trừ Hồ Tú, những còn đều hiểu tiếng Anh nên nhanh chóng hiểu ngọn ngành câu chuyện.