Lận Đình sớm chuẩn , thì mím môi: “Em vốn định Tây Tạng.”
Cái cớ bôn ba nghìn dặm vì Hoắc Tiếu chỉ thể lừa những quen nguyên chủ, chứ chẳng tác dụng gì với những nhà chứng kiến cô lớn lên cả, vì thế cô chỉ đành đáp nửa thật nửa giả.
“Quả nhiên...” Lận Vĩ hít sâu một , cố kiềm chế cơn giận đáy lòng: “Thế vì em đổi ý định?”
Lận Đình chọc chọc đống tuyết cao ngang lưng ở bên cạnh: “Lúc xe lửa, em gặp một lính từng đóng quân ở khu vực Tây Tạng, kể nhiều về cảnh nơi đó, em cảm thấy nếu đến Tây Tạng, em sẽ mất mạng mất, vì thế khi đến thành phố Thượng Hải em cảm thấy hối hận.”
Lận Vĩ bổ sung nửa câu tiếp theo của cô: “Cho nên em đ.â.m lao theo lao, chỉ thể kiên trì úp sọt cho em rể chứ gì?”
Lận Đình cũng oan lắm, thế nhưng cô chẳng thể kêu oan với ai cả, nên im lặng gì.
Thế nhưng chỉ nhiêu đó cũng đủ để Lận Vĩ đưa kết luận, tức đến ngứa răng: “Con nhóc c.h.ế.t tiệt , em từng thấy đàn ông ? Cái tên khốn nạn đó đáng để em vứt bỏ nhà thế ư? Chút nữa giới thiệu cho cả đống, bảo bọn họ nghiêm thành một hàng cho em chọn.”
Lận Đình quan cãi cọ với trai, cô vô thức : “Không cần nghiêm , nghỉ cũng .”
Lận Vĩ nghẹn họng, đó tiến lên, trực tiếp nhéo tai cô: “Anh thấy em ngứa da .”
Lận Đình: “...”
Lần Lận Đình dạy dỗ nửa tiếng đồng hồ.
Vành tai và hai má của cô véo đến đỏ ửng.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-56.html.]
Mãi đến khi đến gọi về ăn cơm, cô mới buông tha.
Hôm nay nhà họ Lận chuẩn một bàn đồ ăn vô cùng phong phú, thậm chí còn phong phú hơn cả ăn Tết.
Ngoại trừ thiếu Lận Tương gả đến trấn bên cạnh, do đang mang thai sắp đẻ nên chuyện em gái bỏ nhà , thì hôm nay coi như gia đình tụ tập đông đủ.
Lận Đình bưng bát canh gà do chị dâu đặc biệt chuẩn lên, khi uống một ngụm, những tâm trạng buồn bực, uất ức trong lòng lập tức bát canh gà thơm ngon chữa khỏi.
Không thể , chất lượng của thực phẩm ở thời đại vô cùng , ngay cả bánh ngô nướng cũng vô cùng tươi ngon.
Cô cúi đầu lẳng lặng uống hết một bát lớn, mới về phía chị dâu, đến đôi mắt cong cong: “Tay nghề của chị dâu càng lúc càng .”
Nghe , Hà Vân cạnh chồng kinh ngạc về phía cô.
Chị là thanh niên trí thức từ Bắc Kinh xuống, chẳng qua khi còn ở nhà đẻ, chị cũng cưng chiều, nên cũng ngại gả chồng, cắm rễ ở nông thôn.
Thế nhưng nay em gái chồng vẫn mắt chị , cho dù chị sinh con, thế nhưng thái độ của cô với chị vẫn lạnh nhạt như cũ.
Tuy những lời khó , nhưng cứ thờ ơ với chị .
Bây giờ cô những lời êm tai, ban nãy còn tặng chị một chai dầu gội đầu, tặng con gái chị một tấm vải caro đỏ, Hà Vân cảm thấy quen cho lắm. Thế nhưng chị cũng chỉ nghĩ thầm trong lòng thôi chứ biểu hiện ngoài. Chị : “Nếu em thích thì ăn nhiều một chút.”
Dứt lời, chị còn cầm thìa lên, múc tiết gà trong bát cho đối phương, chị nhớ em gái chồng thích món .