Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 57

Cập nhật lúc: 2025-02-24 14:35:20
Lượt xem: 192

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khẩu vị của Lận Đình và nguyên chủ khác lắm, đúng là cô thích, bèn cất tiếng : “Cảm ơn chị dâu.”

Sau đó, cô đầu với cha : “Cha, lúc con ở khu nhà ở quân đội của Hoắc Tiếu, các chị dâu trong đó đều chăm sóc con. Khi về ngang qua thành phố Thượng Hải, con mua mấy món quà cho các chị , con định gom thêm chút thổ sản núi gửi qua luôn.”

Lận Thắng Lợi gật đầu đáp: “Được thôi, cần gì cứ báo với cha.”

“Thành phố Dung cũng dựa núi, chắc chắn thiếu thổ sản núi, để chuẩn cho em mấy thứ khác.” Vừa chuyện, Lận Vĩ múc cho một bát canh gà, đó múc mề gà trong bát bỏ bát em gái.

Mề gà lớn, lúc bỏ nồi cắt thành bốn miếng nhỏ.

Một môi của Lận Vĩ múc hết ba miếng, ngoại trừ một miếng cho cháu gái, hai miếng khác cho chị dâu và cháu gái.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thấy em trai ngó đầu , dừng một lát, đưa một miếng còn trong bát canh cho .

Thấy ánh mắt như gặp quỷ của đối phương, lườm một cái: “Không ăn ?”

Em trai Lận nhe răng... Có thằng ngốc mới ăn.

Sau khi ăn xong.

Cha , cả và chị dâu đều ngủ trưa.

Lận Đình ăn no nê, xuống thấy thoải mái, nên chơi với đứa cháu gái năm tuổi.

Em trai Lận vẫn đang học cấp ba, nửa năm nữa mới nghiệp, hôm nay là cuối tuần nên mới ở nhà.

Chẳng qua chiều nay về trường , lúc đang đến nhà bí thư thôn, hẹn bạn cùng lên thị trấn.

Về phần hai Lận Vĩ, đang tựa đầu giường để sách, tối nay sẽ về hợp tác xã mua bán với mấy em trai Lận.

Chẳng qua thấy em gái thế mà đang chơi với đứa cháu gái đầy năm tuổi, giữ dáng vẻ nhã nhặn nữa, ôm bụng lăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-57.html.]

Lận Đình tức giận đạp cho vài cái.

“Được , , tính cách càng lúc càng tệ thế. Chân em bằng sắt đấy , đau c.h.ế.t mất. Lại đây, chuyện nghiêm chỉnh với em .”

Lận Đình khinh khỉnh lườm một cái, để ý đến .

Lận Vĩ cũng giận: “Chuyện nghiêm chỉnh thật.”

Lận Đình chẳng thèm đầu : “Nói .”

Lận Vĩ: “Sau em tính toán gì ?”

Không ngờ là chuyện nghiêm chỉnh thật, Lận Đình đầu , thành thật : “Em sẽ nghĩ cách tìm một công việc.”

Lận Vĩ quá bất ngờ: “Muốn tìm công việc thế nào?”

Ban đầu cô vốn nghĩ giáo viên cũng tệ, nhưng...: “Còn chọn cơ ?”

Lận Vĩ sờ cằm: “Có lẽ là .”

Lận Đình trợn trắng mắt, cảm thấy chuyện với chỉ tổ mất thời gian.

“Anh gần đây công xã đang tìm nhân viên phát thanh, nhớ tiếng phổ thông của em tệ mà, nếu thử xem thế nào.”

“Công việc như thế thể đến lượt em chắc?”

“Trước lẽ , nhưng bây giờ thì lẽ . Nhờ em và em rể, bí thư Vương nhận kha khá ưu đãi, cho nên chỉ cần em thi, về cơ bản nắm chắc, vả còn bộ trưởng Hồ ở phía trông coi nữa cơ mà, chẳng ai dám giành công việc với vợ liệt sĩ .”

Nghe , ý mặt Lận Đình nhạt .

Thấy thế, Lận Vĩ nhướng mày: “Sao hả? Cảm thấy bực vì đó công việc tự kiếm bằng thực lực ?”

Loading...