Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn - Chương 62

Cập nhật lúc: 2025-02-24 14:35:29
Lượt xem: 181

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hồ Tú từng đến những nơi thế , nên trong lòng khá rụt rè.

Lận Đình kéo khăn quàng cổ của xuống, tiến lên chào hỏi với bảo vệ, rõ mục đích đến đây.

Gương mặt ông bảo vệ vốn cau , khi xong, ông quan sát cả nhà cô, mới nở nụ : “ cháu, cháu là cô vợ ngàn dặm để tìm chồng đúng .”

Lận Đình ngờ bản nổi tiếng đến mức , gương mặt cô giật giật vài cái: “Thế chú ơi, chúng cháu thể ạ?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ông đáp: “Sao ? Hôm qua bí thư Vương dặn dò , thôi.”

Lận Đình: “Cảm ơn chú ạ.”

Lúc ông bảo vệ gì nữa, chỉ xua xua tay.

Đợi cả nhà Lận Đình trong, một giọng đột nhiên vang lên: “Chú Trần, là ai thế?”

Trần Tam Bình nhấc mí mắt lên về phía mới đến, trong lòng khỉnh: “Không ai cả, cũng .”

Đáy lòng Tiền Cách Mạng thầm hận ông già điều, thế nhưng biểu hiện ngoài mặt.

Anh đẩy gọng kính đen mũi, tỏ vẻ đường hoàng : “Không thể như thế , công xã nơi ai cũng thể , chỉ vì suy nghĩ cho tổ chức nên mới hỏi nhiều vài câu thôi.”

Từ bao giờ mà tổ chức cần loại phần tử tạo phản, dựa việc tố cáo xét nhà để trở thành cán bộ nhỏ như nhọc lòng thế?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-62.html.]

Chẳng qua dù trong lòng coi thường đến mức nào, thì Trần Tam Bình sẽ công khai đắc tội loại tiểu nhân như . Vả , chồng cô gái ban nãy cũng là phận, cái tên bụi đời Tiền Cách Mạng cho dù ý đồ xa thì cũng khó mà thực hiện .

Vì thế, Trầm Tam Bình rít một t.h.u.ố.c lá sợi, mới ung dung đáp: “Là vợ quân nhân, đến gọi điện thoại cho chồng.”

Nói đến đây, ông nhe hàm răng vàng , với đối phương: “Suýt thì quên, chồng là sĩ quan cấp đoàn, ngoài còn là em thiết với bộ trưởng Hồ của bộ vũ trang nữa cơ.”

Tiền Cách Mạng: “…”

Văn phòng của bí thư Vương là phòng cuối cùng ở tầng hai.

Khi Lận Đình bế Miêu Miêu, chồng bế Quả Quả đến, xuyên qua lớp cửa kính, thấy đối phương đang trong văn phòng, cô bèn đưa tay gõ cửa.

Vương Xuân Linh đang vùi đầu vẽ vẽ gì đó, thấy tiếng gõ cửa, bà thèm ngẩng đầu lên mà đáp ngay: “Vào .”

Lận Đình đẩy cửa , trong phòng lò sưởi, tuy âm bằng phòng giường đất, thế nhưng cũng ấm hơn bên ngoài nhiều.

ngó linh tinh, mà xoay đóng cửa luôn, ngăn cản độ ấm tản ngoài phòng, mới cất tiếng chào hỏi: “Bí thư Vương.”

Động tác tay Vương Xuân Linh khẽ dừng , khi ngẩng đầu lên, thấy rõ đến là ai, bà lập tức nở nụ : “Mọi đến sớm thế, may mà cũng chờ từ sớm, nếu khi gặp .”

Lời chỉ nên một chút thôi, bởi vì hôm qua Hoắc Tiếu hẹn rõ giờ gọi về.

ngoài mặt Lận Đình vẫn để lộ ý cảm kích: “Đã để bí thư Vương lo lắng . Có một công chức một lòng vì nước vì dân như bác là phúc của dân.”

Vương Xuân Linh đến mức lâng lâng vì hai câu thổi phồng, thế nhưng ai mà chẳng thích mấy lời êm tai, cho nên nụ gương mặt bà vô thức thật tình hơn vài phần: “Đừng đó nữa, mau xuống nghỉ chân chút .”

Loading...