Hồ Tú giận lườm con dâu một cái: “Mẹ bảo con tự , tốn thời gian tốn công sức. Trong thôn thợ may lâu năm, tay nghề .”
“Thế lúc bảo để con may?”
“Ý là, đến lúc đó con may tượng trưng hai mũi kim là , lúc cũng dỗ cha Hoắc Tiếu như thế đấy. Trên phương diện , đàn ông sơ ý lắm, nên phát hiện , quần áo mặc tệ . Lại , cho dù phát hiện cũng sợ, dù con cũng tự tay chọn vải còn gì? Còn may hai mũi kim nữa, thế là đủ .”
Lận Đình: “…”
Lận Đình như mở cánh cửa thế giới mới, ánh mắt cô chồng tràn ngập sự sùng bái.
Điều khiến Hồ Tú vô cùng vui vẻ: “Được , con cất mấy thứ phòng con . Trưa nay ăn gì nhỉ? Để nấu.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lận Đình: “Mẹ thấy mệt , cứ nghỉ ngơi ạ. Bánh ngô và cháo lúc sáng vẫn còn thừa, đợi chút nữa con hâm nóng , ăn qua loa là .”
Hồ Tú thật sự mệt, vì thế bà sảng khoái gật đầu: “Được, nhưng để hâm cho, đợi con cất xong mấy thứ thì ăn .”
Dứt lời, bà lấy chiếc tạp dề đang treo tường xuống, ngoài.
Thấy , đôi mắt đào hoa của Lận Đình cong cong, cô ôm mấy miếng vải phòng .
Không ngờ đẩy cửa , thấy một phong thư gấp gọn, nhét khe cửa sổ.
Cô cau mày, khi cất vải rương, cô mới đến bên cửa sổ.
Bên ngoài phong thư chữ, ngoài cửa sổ cũng ai.
Sau khi do dự một lát, Lận Đình vẫn mở phong thư .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-67.html.]
Bên chỉ một dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: thời gian cô tìm Hoắc Tiếu, chỉ cần cô nhanh chóng rời khỏi nhà họ Hoắc, sẽ vạch trần cô.
Cả dòng tổng cộng hai mươi mấy chữ, sai hết năm chữ .
Đây là phản ứng đầu tiên của nhà giáo nhân dân Lận Đình.
Do bệnh nghề nghiệp nên Lận Đình vô thức bắt bẻ chính tả của bức thư, khi bắt bẻ xong, cô chỉ im lặng suy nghĩ vài giây, nhét bức thư trong túi áo.
Cô tiếp tục thu dọn đồ đạc, đợi đến giờ ăn cơm, cô đưa bức thư cho chồng.
Hồ Tú giơ tay nhận lấy, tò mò hỏi: “Gì thế con?”
Lận Đình: “Con ai nữa, ban nãy con phòng thì thấy nhét ở khe cửa sổ trong phòng.”
Nghe , biểu cảm gương mặt Hồ Tú trở nên nghiêm túc hơn, thế nhưng khi xong nội dung giấy, sắc mặt bà lập tức đen , còn thể hiện rõ sự ghét bỏ: “Ai thế ? tận mấy chữ liền.”
Hồ Tú từng đến trường học, thế nhưng bà hiếu học, cho nên nhận mấy chữ đơn giản.
Không ngờ phản ứng của bà giống hệt , Lận Đình trực tiếp bật : “Ban nãy phản ứng đầu tiên của con cũng là thế .”
Hồ Tú: “Con giận ?”
Lận Đình: “Có gì đáng giận ạ? Con đoán chắc hẳn do cô gái nào đó thầm mến Hoắc Tiếu thôi.”
Thẳng thắn mà , đối với sự uy h.i.ế.p của chủ nhân bức thư, Lận Đình thèm để ý.
Bất kể đối phương đoán mò, thật sự chuyện, thì đều chứng cứ đúng ?
Thế nhưng Hồ Tú để ý. Không bà nghi ngờ con dâu, mà bà buồn bực vì kẻ nọ thấy gia đình bà yên ấm hòa hợp.