Đêm giao thừa.
Dù trời đông giá rét đến thì cũng ngăn cản bầu khí náo nhiệt.
Trời tối, khi ăn bữa cơm đoàn viên xong, đám trẻ con trong thôn bắt đầu tụ tập đốt pháo.
Khi âm thanh bùm bùm của tiếng pháo hoa truyền trong căn phòng ấm áp, nhà họ Hoắc mới đang chuẩn ăn cơm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trên chiếc bàn tám góc bóng loáng bày đủ các loại món ngon.
Trước mặt Lận Đình là âu thịt lợn hầm cải chua, thể hiện sự thiên vị trắng trợn của chồng dành cho cô.
Sau khi bắt đầu ăn cơm, Hồ Tú ôm cái trán đỏ bừng do va đập mạnh, kể với con trai về chuyện xem mắt của Đại Ny.
Nghe kể , Hoắc Tiếu cảm thấy trong chuyện gì đó mờ ám.
Chẳng qua xưa nay vẫn luôn chín chắn, dù rằng lòng nghi ngờ, thế nhưng khi chứng cứ, sẽ phán xét gì. Anh chỉ : “Mai con sẽ nhờ hỏi thăm.”
Trước nay con trai vẫn luôn việc thỏa đáng, Hồ Tú còn lo lắng nữa.
Quả Quả tiếng pháo hoa bên ngoài hấp dẫn, cái m.ô.n.g như rôm sẩy cọ tới cọ lui ghế, thể yên . Hồ Tú thấy thì đập nhẹ bé một cái, hứa đợi ăn cơm xong sẽ dẫn bé ngoài chơi, mới đầu hỏi con trai và con dâu dự định gì cho tương lai .
Lận Đình đang gắp thịt cho Miêu Miêu cạnh, thì vội chuyện, mà về phía đàn ông bên tay trái .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-90.html.]
Quả thật trong lòng Hoắc Tiếu dự định , bây giờ nhắc đến, bèn về phía vợ giải thích: “Anh vốn định chờ đưa em về nhà đẻ xong, mới bàn bạc với em về chuyện theo quân.”
Lận Đình gật đầu, tỏ vẻ hiểu .
Thế nhưng thật thì cô từng nghĩ đến việc , dù mười năm tới, bên ngoài an cho lắm.
Cho nên, vài giây im lặng, cô hỏi: “Lần em cùng với luôn ?”
Hoắc Tiếu vẫn luôn quan sát biểu cảm của vợ, cô hỏi thì trái tim vốn lơ lửng chợt thả lỏng: “Không . Phải chờ xin nhà ở mới thể đón qua, nếu gì bất ngờ thì chờ một tháng đấy.”
Từ “ ” , Lận Đình vô thức hiểu thành cả chồng cũng cùng.
Cho nên, đợi đến khi cơm nước xong xuôi, Hoắc Tiếu thu dọn bát đũa dẫn cặp song sinh ngoài đốt pháo.
Biết chồng , Lận Đình đang ngâm chân chợt ngẩn : “Mẹ ạ? Vì ?”
Hồ Tú dáng vẻ hoảng hốt của con dâu chọc : “Con đấy, còn thể vì nữa? Mẹ sống ở cái thôn gần một đời , sớm quen thuộc với nơi . Lại , nếu cũng theo quân, thế cái nhà ?”
Lận Đình khó hiểu: “Phải là ạ? Trong nhà gì cần đích trông coi ?”
Hồ Tú: “Đàn gà, nhà cửa, rau củ ở mảnh đất nhà nhà, còn cả đất vườn trong thôn nữa,... Cả đống đấy thôi.”
Lần Lận Đình vội vàng phản bác, bởi vì từ những vụn vặt trong lời của chồng, cô chợt hiểu : tuy bà chút sợ hãi với một thế giới xa lạ thật, thế nhưng càng nhiều hơn là liên lụy đến con cái.
Thẳng thắn mà , Lận Đình giống phần lớn những phụ nữ hiện đại, nếu kết hôn, đương nhiên sẽ thích sống riêng hơn.