Quan hệ của ông và mấy lãnh đạo trong thị trấn cũng tệ lắm, sắp xếp công việc cho một chuyện gì quá khó khăn, thế nhưng: “Tay nghề thế nào? Sắp xếp cho ai?”
Tuy đồng đội ông loại đáng tin cậy, thế nhưng bộ trưởng Hồ vẫn trách nhiệm hỏi rõ ràng.
Hoắc Tiếu hiểu sự băn khoăn của đối phương: “Anh cả của vợ em, tay nghề thành vấn đề, tính cách cũng hàm hậu, kiên định... Anh thể tổ chức một buổi kiểm tra, quan sát tay nghề thế nào quyết định nhận cũng muộn.”
“Anh cũng là vợ em chỗ nào để chê còn gì, bây giờ cô còn nguyện ý theo quân, bao giờ mới thể về thăm nhà đẻ, cho nên em mới sắp xếp cho cả cô một công việc.”
Anh từng sẽ bù đắp cho vợ, đó là lời suông.
Nhận lời giải thích, bộ trưởng Hồ đồng ý gật đầu. Ông cảm thán: “Đều quân nhân dễ dàng, thật nhà quân nhân cũng khó khăn. Thằng nhóc thành ý như là .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Biết đối phương là đồng ý với , Hoắc Tiếu : “Thế em đây đành thiếu một nhân tình .”
Bộ trưởng Hồ cất giọng to: “ sẽ ghi nợ! sẽ nhớ kỹ món nợ .”
Dứt lời, ông dậy: “Đi thôi, nhiều thời gian, bây giờ chúng đến xưởng gia cụ luôn. Nếu thuận lợi, thì ngày mai thể bảo vợ đến kiểm tra.”
Chuyện càng nhanh càng , thế nên Hoắc Tiếu cũng mấy lời khách sáo. Anh dậy theo bộ trưởng Hồ ngoài.
Lúc xuống lầu, bộ trưởng Hồ thì thầm một câu: “Đến cũng đến , giữa nay ở ăn cùng một bữa cơm nhé. Tay nghề nấu nướng của chị dâu là thế .”
Nhìn đối phương giơ ngón cái, Hoắc Tiếu suy nghĩ vài giây, gật đầu đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-93.html.]
Đi lên thị trấn mất nửa ngày trời.
Chờ Hoắc Tiếu về đến nhà thì gần bốn giờ chiều.
Anh còn kịp cởi áo khoác , thì thím hai thẩm chờ nửa ngày tiến lên hỏi chuyện.
Nghĩ đến chuyện ngày là ngày hẹn xem mắt, Hoắc Tiếu cũng thể hiểu cho tâm trạng của bà .
Lại thấy vợ đang híp mắt cạnh bếp lò sưởi ấm, cũng dứt khoát xuống cạnh cô, hơ tay : “Cháu cảm thấy mối thích hợp.”
Trần Quế Lan hiếm lắm mới một thằng con rể là thành phố, đêm qua vui vẻ đến độ thể chợp mắt, thể chấp nhận một đáp án thế . Bà lập tức truy hỏi: “Sao thích hợp? Bị ngốc, tàn tật?”
Khóe môi Lận Đình giật giật, chẳng lẽ chỉ cần ngốc hoặc tàn tật, thím hai đều thể chấp nhận ư?
Hồ Tú mất hứng quát bà : “Nói cái gì thế? Nhân phẩm quan trọng nhất, chờ nhóc Tiếu xong cô hỏi cũng muộn.”
Trần Quế Lan rụt cổ : “Em... em chỉ hi vọng con cả gả thành phố để hưởng phúc thôi mà...”
Hoắc Tiếu ủng hộ quan điểm của bà , cau mày: “Trong thành phố cũng nhiều gia đình còn chẳng bằng nông thôn .”
Trần Quế Lan sự kính trọng trời sinh với thành phố, thế thì cho là đúng: “Vậy thì họ cũng là thành phố.”
Hồ Tú lười mắng cô em dâu nữa, nên hỏi thẳng con trai: “Thế vì thằng nhóc hợp?”