Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Đào Hồng vui vẻ cảm thấy chút phỏng tay, đồng thời càng lấy cho xem nữa.
Đùa , tuy bà ăn học nhiều, thế nhưng bà cũng đạo lý khoe khoang tiền tài.
Về phần hàng xóm vui á? Ai thèm quan tâm?
Lúc bộ lực chú ý của bà đều tập trung lên Hoắc Tiếu, gì còn tâm trạng mà ứng phó với ngoài nữa.
Con rể năng lực, quan tâm săn sóc con gái, là vợ, tất nhiên bà vui mừng.
Thế nhưng con rể quá tài giỏi, bây giờ còn mang đến nhiều quà cáp thế , trong lòng bà chợt cảm thấy bất an.
Bà thầm nghĩ, chút nữa bà chỉ lấy một hai thứ thôi, những thứ khác sẽ để hai đứa xách về.
Bà nghĩ nữa, khi đuổi mấy hàng xóm , bà mới nhà. Thế nhưng bà còn kịp lên tiếng gì, thì thấy một chuyện khiến bà điếng .
“Cái gì? Tìm việc cho thằng cả?” Còn là công việc xưởng gia cụ ở thị trấn nữa chứ? Nếu thật sự tuyển, thì thằng cả sẽ trở thành công ăn lương, thành bát sắt, cả đời đều hi vọng.
Chứ giống như bây giờ, dân chúng đều nghèo, gì mấy nhà nõ bỏ tiền nội thất cỡ lớn. Dù tay nghề đến đây thì cũng chẳng chỗ mà bộc lộ, mà thể hiện, căn bản chẳng kiểm mấy đồng.
Hoắc Tiếu: “Vẫn chắc chắn ạ. Con và xưởng trưởng của xưởng gia cụ hẹn , chiều nay con sẽ đưa cả đến đó, khi vượt qua bài kiểm tra thì mới thể tuyển.
Anh dứt lời, ngoại trừ Viên Viên chẳng hiểu mấy lớn đang gì , thì những còn trong nhà họ Lận đều vui mừng thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-70-ta-cuom-tien-bo-tron/chuong-97.html.]
Từ nhỏ Lận Minh theo Lận Thắng Lợi học nghề, là tay nghề nổi tiếng ở mười dặm tám thôn quanh đây. Công việc chẳng khác nào nắm chắc trong tay.
Nghĩ thế, Lận Minh càng kích động hơn, sắc mặt đỏ bừng, đôi bàn tay to rộng ngừng chà sát .
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh vốn chút sợ em rể hai, cảm thấy đối phương lạnh lùng khó gần, ngờ đối phương tặng một niềm vui bất ngờ lớn đến mức .
Anh hai câu để bày tỏ sự cảm kích, thế nhưng bình thường giỏi ăn , lúc càng nặn chữ nào.
Tình huống của mấy còn cũng hơn Lận Minh bao nhiêu, tuy mồm mép của Lận Vĩ khá lưu loát, nhưng vội lên tiếng, chỉ nở nụ ấm áp, đáy mắt âm thầm đánh giá.
Vì thế, bầu khí dần rơi tình trạng hổ.
Cuối cùng, vẫn là Lận Đình bên cạnh đàn ông chậm rãi lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Sao hôm qua kể chuyện ?”
Nói khó tránh khỏi giống như kể công, Hoắc Tiếu quen nhiều ít , vợ hỏi , cũng chỉ bình tĩnh đáp: “Anh vốn định , nhưng Quả Quả quấy một lúc thì quên mất.”
Nghe , nhớ chuyện ngày hôm qua, gương mặt Lận Đình hiện lên sự hổ, cô nhịn mà giận trách: “Việc đều tại cả.”
Hoắc Tiếu tính nhận : “Ừm, đều là của .”
Thấy , Lý Đào Hồng dần cảm thấy tò mò.
Lận Đình vốn định , thế nhưng thấy nhà quá vui mừng vì Hoắc Tiếu giới thiệu công việc cho, vui đến độ lên lời, cô bèn quyết định kể để thả lỏng, vì mới một năm một mười.