Một ngày hai tệ, tức là một tháng  sáu mươi tệ,   dành dụm thêm mấy tháng là đủ tiền cưới cô .
"Được, cảm ơn ." Lý Trình Trình nhận hai tệ , nếu   cô, Bạch Đại Sơn thật sự   trái cây rừng còn  thể kiếm tiền, cho nên  tiền  cô    thể nhận lấy mà   gánh nặng gì.
Khi chuẩn   về, Lý Trình Trình : " còn  đến trường trung học phổ thông Thần Quang để trả áo  cho thầy Lâm. Sau đó  còn  đến hợp tác xã cung ứng để mua một  nhu yếu phẩm hàng ngày."
Về phần mua quần áo, cô   tiền cũng   phiếu nên  mua nổi, nhưng kem đánh răng và bàn chải đánh răng thì nhất định  mua.
Nguyên chủ  thể nhịn  đánh răng trong một thời gian dài, nhưng cô thì  thể, một ngày cô nhất định  đánh răng hai .
Bạch Đại Sơn dừng xe ở gần trường học, buổi sáng xuất phát lúc trời còn tờ mờ sáng, nên Bạch Đại Sơn mới dám để Lý Trình Trình  ở phía .
Lúc  trời  sáng,     đường  nhiều, Bạch Đại Sơn  dám  như  nữa, nên khi trở về,  để Lý Trình Trình  ở ghế  xe đạp, còn những thứ khác thì treo lên phía  xe đạp.
Lý Trình Trình xuống xe, lấy quần áo chạy đến chỗ cửa bảo vệ, đưa áo cho một ông già, còn đưa cho ông thêm hai gói  đào và hai gói dâu, hôm qua ông  đến chỗ cô mua mười gói, ám chỉ trong nhà ông  trẻ nhỏ.
"Ông ơi, đây là áo của thầy Lâm, xin ông giúp con giao  cho thầy Lâm."
"Cô bé, bạn học nữ đánh  với cháu ngày hôm qua   trường học xử phạt , về  cháu  thể yên tâm mở sạp ở đây, chỉ cần ông còn ở đây thì   ai dám nhắm  cháu nữa ." Ông cụ nhận lấy áo khoác của Lâm Hải  đặt lên bàn  việc của .
"Cảm ơn ông, hai ngày nữa cháu sẽ tới bày sạp ạ." Sau khi Lý Trình Trình  lời cảm ơn, cô còn nhỏ giọng hỏi: "Ông ơi, học phí một năm ở trường trung học phổ thông là bao nhiêu ạ?"
Ông lão cũng nhỏ giọng thì thầm với Lý Trình Trình: "Học phí lớp 10 ở trường  là bảy tệ, các loại sách giáo khoa và các loại chi phí khác là năm tệ, tiền tiêu vặt là từ mười đến năm mươi xu, tùy theo điều kiện gia đình của mỗi . Học phí năm lớp 11 là mười tệ, còn  những thứ khác đều giống ."
Lý Trình Trình  tiếp tục hỏi: "Ông ơi, nếu như cháu  đến trường đăng ký nhập học thì cần  chuẩn  giấy tờ gì ạ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-ga-cho-nguoi-chong-tho-lo/chuong-16.html.]
"Cần   sổ hộ khẩu và giấy giới thiệu của thôn cho cá nhân đó, chỉ nhiêu đó là đủ. Nếu cháu  đăng ký học thì chỉ cần mang mấy loại giấy tờ đó đến gặp trực tiếp ông. Ông sẽ dẫn cháu đến gặp lãnh đạo nhà trường để đăng ký, như  sẽ giúp cháu tiết kiệm  một ." Ông lão mỉm  .
Lý Trình Trình gật đầu  vẻ  hiểu: "Cháu hiểu  ạ, cảm ơn ông."
Số tiền học phí  ở trong mắt Lý Trình Trình cũng  tính là quá nhiều, dù  học phí của mấy trường trung học   đều là mấy trăm hoặc mấy nghìn, cho nên học phí chỉ  mấy tệ hiện tại với cô thật sự  đáng kể, chỉ là bây giờ    ai kiếm  tiền, càng  chịu bỏ , cho nên thời đại    ít   sách.
Một thôn làng mà sinh   một học sinh trung học thì đó là một điều  tuyệt vời.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lý Trình Trình    nghĩ, hiện tại cô   cách nào trộm hộ khẩu  mà cho dù cô  trộm  thì thôn cũng sẽ  cấp giấy giới thiệu cá nhân cho cô, cho dù  cấp giấy giới thiệu cho cô thì chuyện  cũng sẽ truyền đến tai nhà họ Lý, bọn họ nhất định sẽ  để cô  như mong đợi.
Vậy liệu cô  thể chuyển hộ khẩu  khỏi nhà họ Lý bằng cách kết hôn , hộ khẩu  đó sẽ  chuyển đến nhà chồng, lúc đó cô chỉ cần thương lượng  với nhà chồng, hoặc cho bên đó chút phúc lợi để đổi lấy cơ hội học tập?
"Cô đang nghĩ gì ?" Bạch Đại Sơn  Lý Trình Trình  thẳng về hướng xe đạp mà  định dừng ,  đưa tay nắm lấy cánh tay cô hỏi.
Lúc  Lý Trình Trình mới tỉnh táo , lắc đầu với   leo lên xe đạp, cô ước gì bây giờ bản  sẽ  một bàn tay vàng thật sự, để  cần  lo lắng về những chuyện .
Bạch Đại Sơn dừng xe đạp ở gần hợp tác xã cung ứng, Lý Trình Trình xuống xe,  bộ thêm mấy bước mới đến nơi.
Hợp tác xã cung ứng thời đại  giống hệt như những gì cô từng thấy trong phim truyền hình,  khi bước , sẽ  thấy những quầy hàng cao bằng nửa  ở bên trong, những  bán hàng thì đang   quầy bận rộn.
Ở nhà họ Lý   ai  quản Lý Trình Trình, khi quần áo của cô  rách cũng   ai giúp cô vá , mà cô    kim chỉ nên cũng   cách nào để vá , mặc dù Bạch Đại Sơn  mang cho cô một bộ quần áo mới, nhưng ở cổng trường ngày hôm qua cô     xé rách quần áo đến nổi  mặc  nên hôm nay cô  mặc  bộ quần áo rách nát như ăn xin của ,  chân  mặc chiếc quần mới mà Bạch Đại Sơn mang cho cô.
Phần  thì rách nát  chịu nổi, phần   là đồ mới nên bây giờ cô mang  cho   cảm giác  kỳ quái.
Thế cho nên những    hợp tác xã cung ứng  nhịn  mà  cô vài .
Lý Trình Trình cũng  để ý đến ánh mắt của những  , mà  thẳng  bên trong của hợp tác xã cung ứng, những  bán hàng trong hợp tác xã cung ứng  phân công bán các mặt hàng khác , cho nên cô   thẳng về phía quầy bán nhu yếu phẩm hàng ngày.