Đối với Lý Trình Trình mà , chuyện  thật  cũng  , nếu   ai để ý đến cô, tự nhiên họ cũng sẽ  nhận  sự  đổi của cô, đến lúc đó cô lặng lẽ trỗi dậy sẽ khiến   kinh ngạc.
Lý Trình Trình bưng chậu quần áo dơ của  nhà họ Lý,  đó xách sọt   ngoài.
"Cứu mạng... Cứu mạng... Có ai ..."
Lý Trình Trình cầm chậu quần áo  giặt qua một  lên núi hái trái cây rừng, mặc dù một  loại trái cây rừng  hết mùa nhưng cũng sẽ  trái cây mới kết quả, nên tuyến đường trái cây rừng   cần  gián đoạn.
Trong khi Lý Trình Trình đang nghiêm túc hái trái cây rừng thì đột nhiên  thấy   kêu cứu, giọng   giống đàn ông  giống đàn bà, giọng  trung tính khiến cô  thể phân biệt  là nam  nữ.
Trong lòng cô cảm thấy  ngạc nhiên,  ngờ    lên núi sớm hơn cô.
Lý Trình Trình ngừng  hành động hái trái cây dại, tìm một cành cây thô to cỡ cánh tay ở gần đó,  chậm rãi di chuyển về phía phát  âm thanh.
Cô theo tiếng kêu  tìm,  một lát tìm kiếm thì  thấy ở phía  cách cô vài bước,  một ông cụ tuổi cỡ như ông nội cô đang mắc kẹt trong hố.
Chỉ  phần   của ông  là lộ  bên ngoài.
Giọng  của ông  càng ngày càng yếu,  lẽ ông   còn sức để kêu cứu nữa.
Lý Trình Trình  tới,  vòng quanh  ông  hai vòng,  đó  với ông cụ: "Ông cụ, ông  mắc kẹt trong hố ,   nhanh chóng kéo ông , nếu  một lát nữa m.á.u sẽ  lưu thông , nếu cứ tiếp tục như  thì một  bộ phận ngoài cơ thể của ông  thể  hoại tử."
Nghe  giọng , ông cụ vội vàng ngẩng đầu , thấy   mắt  là một cô bé, ông  cảm thấy   thất vọng, nhưng hiện tại ông  cũng chỉ  thể trông cậy  cô: "Vậy  phiền cháu ."
Hi vọng cô gái   đủ sức lực để kéo ông   khỏi cái hố , nếu  thì   còn  đợi bao lâu nữa, lúc    đều đang  việc,  gì  ai  thời gian mà chạy lên núi?
Lý Trình Trình dang rộng hai chân, cúi  xuống, hai tay ôm lấy   của ông cụ,  đó dùng hết sức lực kéo ông   khỏi cái hố như nhổ một củ cà rốt, cô cũng   là do cái hố  quá nhỏ  do ông cụ  quá nặng, mà lúc kéo ông  lên, Lý Trình Trình  bật ngã lăn mấy vòng.
Ông cụ vội vàng hỏi: "Cô bé, cháu   chứ? Cháu thế nào ?"
Lý Trình Trình  dậy, phủi lá cây  , lắc đầu: "Cháu  , ông cụ, ông thế nào ? Ông  thể  lên ?"
Lý Trình Trình chỉ cảm thấy cả  đau nhức,  lẽ là rách da , nhưng  đáng lo ngại.
Ông cụ  khổ lắc đầu: "Tình huống hiện tại của ông   lắm, hai chân   chút cảm giác nào, cháu  thể  trong thôn gọi  đến giúp ông  ?"
"Nếu lúc  cháu xuống núi kêu  lên sẽ mất  nhiều thời gian,  thể sẽ  chậm trễ thời gian chữa trị của ông, ông cứ  cho cháu  nhà ông ở chỗ nào hộ nào, cháu sẽ trực tiếp đưa ông về nhà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-ga-cho-nguoi-chong-tho-lo/chuong-26.html.]
Lý Trình Trình bước tới, cẩn thận đặt ông cụ lên lưng,  đó tay chống một khúc gỗ, từ từ  dậy  cõng ông cụ xuống núi.
Ông cụ tựa  bờ vai gầy yếu của cô, trong lòng cảm thấy ấm áp,  ngờ ở thôn An Cư bọn họ   một cô gái nhiệt tình như ,   đây ông   từng gặp qua cô nhỉ?
Khi  đến chân núi, cô gặp một vài cô dì đang giặt đồ, các dì tò mò hỏi: "Trình Trình,  cháu  cõng   lưng?"
"Ông cụ   rơi xuống hố,  đó  kẹt  lên , cháu đưa ông  về nhà , lát nữa nếu các dì  lên núi đào rau dại, nhất định  coi chừng đường   chân!" Không   nào trong thôn cũng là kẻ ác, phần lớn thôn dân đều khá , cho nên Lý Trình Trình mới nhắc nhở bọn họ một tiếng.
Nhà ông cụ ở dãy cuối cùng, cách nhà bên cạnh tận mấy mét,  thể  nhà ông cụ vô cùng hẻo lánh, Lý Trình Trình cõng ông cụ  lưng  tới cửa sân, duỗi tay  gõ cửa.
Sau đó  một bà cụ  ,  thấy ông cụ đang   lưng Lý Trình Trình liền kêu lên: "Ông cụ, ông   ? Đã xảy  chuyện gì ?"
"Bà cụ, ông cụ  thương , bà  gọi bác sĩ trong thôn đến xem ông cụ một chút ." Lý Trình Trình cõng ông cụ  lưng, khó khăn bước từng bước  trong viện, cô  còn sức lực để  gọi bác sĩ đến xem cho ông  nữa, nếu  thể bọn họ vẫn còn khá khỏe mạnh,  thì để họ tự  .
Dưới sự hướng dẫn của bà cụ, Lý Trình Trình đặt ông cụ lên chiếc giường tre nơi bình thường ông  ngủ.
"Được, , , hôm nay thực sự  phiền cháu !" Thấy ông cụ   bố trí  thỏa, bà cụ nhanh chóng chạy  ngoài.
Bác sĩ trong thôn còn  tới, Lý Trình Trình  thể để ông cụ một  tại đây, đành  cạnh cửa chờ đợi.
Ông cụ  Lý Trình Trình, cô bé mặc một bộ quần áo màu xám  giặt tẩy đến trắng bệch, đôi giày vải  rạch lộ  ngón chân lấm lem bùn đất và lá cây, hai b.í.m tóc  buộc bằng chỉ đỏ, nhưng b.í.m tóc   lỏng lẻo,  cứ như bánh quai chèo, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo trông  thanh tú, đôi mắt to đầy linh động, vô cùng sáng sủa,   .
Lý Trình Trình chú ý đến ánh mắt của ông cụ, nghi hoặc hỏi: "Ông cụ, ông còn  việc gì nữa ?"
"Cô bé, cháu là con nhà ai ? Tại   đây ông  từng gặp qua cháu?" Ông cụ cảm thấy khó hiểu hỏi, trẻ con trong thôn ông đều  từng gặp qua , nhưng  ông    ấn tượng gì với đứa trẻ ?
"Ông cụ, cháu quanh năm ở nhà  những công việc lặt vặt, cũng thường lên núi đào rau dại, ông  thấy cháu cũng là bình thường, vì cháu  ít xuất hiện  mặt  ."
Cô và Bạch Lão Đại   cũng cùng một thôn đó ?
Khoảng cách gần như  mà   hai  cũng  từng gặp qua, cái đêm c.h.ế.t đuối đó là  đầu tiên hai  gặp .
Vân Mộng Hạ Vũ
"Vậy cháu là con nhà ai? Nói cho ông , để ông  thể tới cảm ơn!" Ông cụ , gia đình  thể nuôi dạy  đứa nhỏ ưu tú như , khẳng định   là một gia đình bình thường!
"Cháu là con nhà ai cũng  quan trọng." Lý Trình Trình lắc đầu,   rõ cô là con nhà nào, bởi vì cô   việc  bản     nhà họ Lý lợi dụng.
Quan hệ của cô với Bạch Lão Đại vẫn   công khai nên đương nhiên  thể  cho ông  .
Bà cụ nhanh chóng dẫn bác sĩ trong thôn tới, bác sĩ thôn tới kiểm tra, vội vàng : "Cái   nhanh chóng đưa lên bệnh viện huyện, nếu  đôi chân  nhất định sẽ  phế mất."