Xuyên Không Về Thập Niên 80, Gả Cho Người Chồng Thô Lỗ - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-03-13 13:41:16
Lượt xem: 229

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Trình Trình cởi bỏ quần áo ướt của xuống, đặt bên cạnh đống củi. Cô bộ quần áo rách nát như giẻ rách, cảm thấy ngoài việc lấy giấy tờ tùy thì cũng thể quên kiếm tiền, nếu mặc một bộ quần áo rách nát ngoài chẳng sẽ khác coi như ăn mày ?

Nghĩ đến cây dâu chín mọng mộ bà nội, còn những quả dại , dân ở đây lẽ vẫn những trái cây thể kiếm tiền. Vậy thì cô thể là đầu tiên ăn vụng, dùng trái cây dại đổi lấy một chút tiền, ít nhất thể mua cho một đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.

kể từ khi bà nội ruột qua đời, cô thậm chí khỏi thôn, cô một bán trái cây dại ở thị trấn thành phố thì ?

Lý Trình Trình gạt bỏ những suy nghĩ rối tung trong đầu, lên khỏi mặt đất. Kết quả mắt cô tối sầm cô ngã thẳng về phía , may mắn là một cánh tay cường tráng vươn đỡ lấy cô, nếu cô sẽ ngã đầu đống lửa, hỏng mặt thì cũng đau chết, thời đại kỹ thuật chữa bệnh lắm.

"Cảm ơn ." Lý Trình Trình ngẩng đầu lên liền đối diện với ngũ quan rõ ràng của Bạch Đại Sơn, còn đôi mắt sâu thẳm khiến cô vô thức nuốt nước bọt.

Bạch Đại Sơn đỡ Lý Trình Trình đến nơi an , khẽ hỏi: "Sao bất cẩn như ? Ngã đống lửa, còn ai như ?"

Lý Trình Trình hổ gãi đầu: " vẫn ăn tối, đói bụng nên đầu choáng váng."

Hôm nay vẻ như cô chỉ ăn một quả trứng buổi sáng, đó cứ dựa mấy quả dâu để chống đói, đến bây giờ đói bụng mới lạ. Lý Trình Trình càng nghĩ càng thấy bất công, khác xuyên đủ loại bàn tay vàng, còn cô thì gì chứ?

Muốn kiếm tiền nhưng ngay cả một đồng tiền vốn cũng , chỉ thể nghĩ cách tích lũy vốn.

Mặc dù hiện tại cô hang động và cả một hang động kho báu nhưng Trình Tuyết Dương , chỉ ba rương là của cô. Hơn nữa bây giờ cô cũng đổi vàng ở để lấy tiền.

cô tạm thời động vàng , tránh mang cho những rắc rối đáng .

"Ngày nào cô cũng ăn cơm ?" Bạch Đại Sơn khó hiểu hỏi, tuy đều sống khó khăn nhưng điểm công để đổi lương thực ngoài tìm thêm chút gì đó, ít nhất cũng thể ăn no, đến mức để bụng đói như cô .

Lý Trình Trình chút hổ, ánh mắt cũng dám thẳng , : "Kể từ khi bà nội ruột của mất, còn thấy lương thực nữa, chứ đừng đến ăn lương thực. Lương thực mà đổi bằng điểm công cũng đều họ lấy ."

Nguyên chủ nhẫn nhịn, ở nhà giống như con trâu già. Cô sẽ sống giống như nguyên chủ. Sau khi lấy giấy tờ tùy , cô còn đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Lý. Nếu đợi cô thi đại học , nhà họ Lý chắc chắn sẽ bám lấy cô như đỉa hút máu.

"Thực sự cô cũng dễ dàng." Bạch Đại Sơn giơ thứ gì đó trong tay về phía Lý Trình Trình đến đống lửa bắt đầu nướng.

"Đó là gì? Chim bồ câu ?" Nhìn thứ giống như chim bồ câu que trúc, Lý Trình Trình hỏi với vẻ chắc chắn.

"Là chim ngói." Bạch Đại Sơn lấy một gói giấy nhỏ. Anh mở gói giấy đó rắc một ít muối lên thịt. Trước đó nướng cá muối, cảm thấy ngon chút nào nên hôm nay mang theo một ít muối từ nhà .

Anh cũng chắc chắn liệu gặp nữa . trong lòng gặp cô, nếu thì cũng thể sự chuẩn như .

Lý Trình Trình xổm bên cạnh Bạch Đại Sơn. Cô khoanh hai tay , chằm chằm món ăn đang nướng lửa, trong miệng nhịn chảy nước miếng: " chim ngói, chúng ngon nhưng từng ăn. Còn chim sẻ, chim sẻ nướng cháy cạnh giòn tan ăn cũng ngon."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-ga-cho-nguoi-chong-tho-lo/chuong-7.html.]

Bạch Đại Sơn đầu Lý Trình Trình. Anh thấy cô đang cố gắng kiềm chế thì buồn , bất giác : "Bộ quần áo hợp với cô."

"Thật ?" Lý Trình Trình dậy, xoay một vòng: "Bộ đúng là vặn, bộ quần áo của ai thế? Không là của bạn gái chứ?"

"Bạn gái?" Bạch Đại Sơn ngẩng đầu Lý Trình Trình, khó hiểu hỏi .

Sau khi nhận cách gọi ở thời đại khác với , Lý Trình Trình lập tức sửa : "Chính là yêu."

"Đây là của em gái , hẳn là em bằng tuổi cô." Bạch Đại Sơn xong, đầu chằm chằm con chim ngói đang nướng lửa.

Lý Trình Trình xổm xuống nữa, hỏi: "Anh lấy quần áo của em gái cho , hỏi qua ý kiến của cô ? Cô , khi nào sẽ vui ?"

"Em nhiều quần áo." Bạch Đại Sơn trả lời một câu nhạt nhẽo, ánh mắt vẫn luôn chằm chằm con chim ngói đang nướng. Lý Trình Trình cũng phát hiện quá nhiều về gia đình , vì cũng tiếp tục mở miệng phiền nữa.

cô thực sự ghen tị với em gái của Bạch Đại Sơn. Một cô gái nông thôn thể mặc quần áo như , thể thấy Bạch Đại Sơn đối xử với cô .

Một chiếc áo bình thường cũng mấy đồng một chiếc, quần áo thì hơn chục đồng một chiếc. Năm nay ai thể mua quần áo may sẵn chứ?

Với tiền đó, mua một ít lương thực thô cũng đủ cho gia đình ăn trong một thời gian dài .

Vân Mộng Hạ Vũ

Một lúc , mùi thơm của chim ngói bốc lên, Lý Trình Trình nhịn nuốt nước bọt. Cô thèm thịt nhưng cơ thể nhiều năm ăn thịt đỏ nên chịu .

Bạch Đại Sơn nướng chim ngói xong, cầm chim ngói lắc qua lắc trong khí vài cái để hạ nhiệt, đó đưa cho Lý Trình Trình. Cô nhận lấy, một tiếng cảm ơn liền rút chân chim ăn, ăn : "Thơm quá! Thật là giòn."

Cũng giống như khi ăn gà ở đời .

Bạch Đại Sơn thong thả ăn thịt chim ngói nướng, : "Ngày mai trời tối nhớ đến hang động."

"Được." Lý Trình Trình đồng ý ngay. Cô cũng chuyện cần nhờ giúp đỡ, cô còn sợ mở lời hẹn tối mai đến hang động sẽ khiến nghĩ cô là một cô gái phóng khoáng và tùy tiện, ngờ chủ động hẹn , đúng ý cô.

Một lúc Bạch Đại Sơn thấy Lý Trình Trình cầm lấy phần cổ và đầu còn của chim ngói, vẻ mặt như nên vứt . Anh liền đưa tay lấy nhét cho cô một con chim ngói nướng khác.

Lý Trình Trình sững sờ một lúc, đó nở một nụ ngượng ngùng với Bạch Đại Sơn.

Bạch Đại Sơn cảm thấy trái tim như thứ gì đó va . Cảm giác kỳ lạ đó, vốn dĩ đó là gì.

Sau khi ăn xong thịt chim nướng, dập tắt lửa trong hang động, Lý Trình Trình quần áo cũ, hai liền rời khỏi hang động. Lý Trình Trình một lúc thì thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ phía , trong lòng chút sợ hãi. Cô đầu thấy là Bạch Đại Sơn, thắc mắc hỏi: "Anh theo gì?"

"Trong thôn mấy phẩm hạnh , đưa cô về nhé, tránh để gặp bọn họ." Ở thôn nào cũng vài tên vô công rỗi nghề, thôn An Cư cũng .

Loading...