Xuyên làm pháo hôi - Ta trở thành ngoại thất của tướng quân - Chương 123: ---Thân thế của Hoắc Thiên Phóng

Cập nhật lúc: 2025-08-24 13:03:47
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày thứ hai Tô Càn , quân doanh đón một vị khách quý hiếm.

Triệu Càn tuy Hoắc Vân Đình ở Mạc Bắc mấy năm nay, nhưng để tránh hiềm nghi, giờ từng đến quân doanh tìm .

Hôm nay là đầu tiên.

Triệu Càn quân doanh, liền Thiên Phóng và Nam Tinh đang chạy đùa giỡn bên ngoài thấy.

Thiên Phóng chạy đến: “Triệu bá bá, đến tìm Liêu phu tử ?”

Triệu Càn sâu một cái Thiên Phóng, đáy mắt tràn đầy vui mừng.

Rồi đó mới bình thản mỉm : “Không , Triệu bá bá hôm nay là đến tìm Hoắc tướng quân.”

Thiên Phóng , lập tức nắm lấy tay Triệu Càn: “Triệu bá bá, tướng quân đang ở , dẫn nhé?”

Triệu Càn : “Con sợ là kẻ ?”

“Triệu bá bá thể là kẻ ?”

Triệu Càn sững sờ, hỏi: “Đợt ôn dịch , Thiên Phóng từng dọa sợ ?”

“Không .” Nhắc đến chuyện , Thiên Phóng đỗi tự hào: “Ta và Nam Tinh chúng hai đứa đều sợ chút nào, của tướng quân cũng bảo vệ chúng .”

Triệu Càn tán thưởng gật đầu, cất bước trướng của Hoắc Vân Đình.

Hoắc Vân Đình là Triệu Càn đến, đáy mắt quá nhiều bất ngờ.

Hình như sớm dự liệu sự đến của y.

“Huynh trưởng, cuối cùng cũng chịu đến tìm .”

Triệu Càn ha hả: “Trước đây đến tìm , là sợ ảnh hưởng đến , đấy, tai mắt của khắp Mạc Bắc, bất cứ ai dính dáng đến chắc chắn sẽ kết cục .”

Hoắc Vân Đình tự rót cho y một chén : “Vậy trưởng bây giờ vì đến tìm ?”

Nói đoạn, Hoắc Vân Đình đầy vẻ tán thưởng đánh giá Triệu Càn một lượt.

Tuy hai đây từng chính thức gặp mặt, nhưng ít báo cáo từ binh lính.

Chỉ y hàng ngày say bí tỉ như bùn, thảm hại vô cùng.

Mà bây giờ gặp, tuy cảm giác tang thương, nhưng cũng hồi phục tinh thần và khí phách, sự cao quý kiêu ngạo trời sinh đều bộc lộ chút che giấu.

Chỉ là điều khiến hiểu là, vì trong thời gian ngắn ngủi Triệu Càn như biến thành một khác ?

Triệu Càn nâng chén lên uống một ngụm, khẽ: “Chỉ là đến cùng hồi tưởng quá khứ, chuyện trò gia thường thôi.”

“Tuyệt hảo.”

Cứ thế chuyện một hồi, hai liền nhắc đến chuyện thuở nhỏ cùng chơi đùa trong cung.

Cả hai đều thở dài ngừng.

Một chén xuống bụng, Triệu Càn lúc mới lời chợt đổi: “Vân Đình, những năm nay đa tạ chiếu cố.”

Hoắc Vân Đình chỉ nghĩ y đến việc phái âm thầm chăm sóc , liền khẽ lắc đầu: “Không đáng nhắc đến.”

Triệu Càn cũng lắc đầu: “Ta chuyện , Thiên Phóng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-lam-phao-hoi-ta-tro-thanh-ngoai-that-cua-tuong-quan/chuong-123-than-the-cua-hoac-thien-phong.html.]

“Thiên Phóng?”

“Ừm, Thiên Phóng, nó thật là con trai của , cũng chỉ mới điều lâu khi gặp nó.”

Hoắc Vân Đình vẻ mặt khó hiểu.

Thiên Phóng là đứa trẻ nhặt ở sa mạc đây, chút tín vật nào.

Ban đầu cũng phái điều tra, nhưng cũng tìm bất kỳ tin tức nào.

Bây giờ chỉ nhờ một gặp mặt liền Thiên Phóng là con trai y ?

“Huynh trưởng, khẳng định Thiên Phóng chính là con trai của ?”

Triệu Càn khẽ : “Tám năm chị dâu của c.h.ế.t vì khó sinh, đây từng gặp nàng , nếu gặp, liền sẽ hiểu.”

“Năm đó, ở ngoài công kiếm sống, nàng khó sinh liền lập tức chạy về, chỉ tiếc khi về đến thì nàng trút thở cuối cùng, đứa trẻ cũng kịp đời.”

“Khi đó đau buồn quá độ, căn bản suy nghĩ nhiều, ai ngờ đứa trẻ căn bản chết, chỉ là vứt bỏ mà thôi.”

“Có lẽ trời cao thương xót , để nhặt nó.”

Hoắc Vân Đình từ từ bình tĩnh từ sự chấn động.

Không khỏi cảm khái khôn nguôi.

Đồng thời cũng hiểu , vì Triệu Càn trong thời gian ngắn ngủi như chấn chỉnh tinh thần.

Nghĩ đến đây, Hoắc Vân Đình bèn cất tiếng khuyến khích: “Huynh trưởng, tình thế khác, nay tìm Thiên Phóng, dù là vì nó, trưởng cũng nên chấn chỉnh cơ nghiệp. Dạo về kinh, của rằng Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử tư đấu đến hồi gay gắt, e là chẳng mấy chốc sẽ bày mặt, binh đao tương kiến cũng là điều thể.”

“Đường nhi lúc rảnh rỗi đến tìm ?”

“Vân Đình, là ai? Ta trông quen mắt vô cùng, nhưng tài nào nhớ .”

Hoắc Vân Đình khẽ nắm tay nàng, thành thật kể cho nàng .

Giang Đường xong ngẩn , “Hóa là y ? Chẳng trách.”

Năm xưa khi y lưu đày, cả kinh thành đều chấn động vì việc .

Đến tận nhiều năm cũng dần đời lãng quên.

Nghĩ đến đây, Giang Đường chợt nhớ đến chuyện từng Bạch Mai Mai nhắc tới ở kinh thành, nàng khỏi hỏi: “Gia đình chúng lưu đày liệu liên quan đến y ?”

Hoắc Vân Đình khẽ gật đầu, “Coi như chút liên quan.”

“Tiên Thái tử năm , quá sắc bén, ẩn , nên mới gặp kết cục như .”

“Sau khi y lưu đày, Hoàng thượng vẫn luôn kiêng kỵ triều đình còn tàn dư thế lực của y, nên bao nhiêu năm qua, hễ chút động tĩnh nào cũng chịu bỏ qua.”

“Phụ nàng gặp chuyện cũng là vu oan là tàn dư của Tiên Thái tử. Nếu Tiên Thái tử thể chấn chỉnh mà trở về triều, phụ nàng nhất định sẽ trọng dụng trở .”

Giang Đường chợt hiểu , nghĩ thì chuyện đều sáng tỏ.

“Chàng vì phụ , nên mới kết giao với y ? Nếu để kinh thành , chẳng sẽ gây rắc rối cho ?”

Thấy nàng lo lắng như , Hoắc Vân Đình vội vàng kéo nàng lòng.

“Đường nhi yên tâm, chỉ cần cho ai , sẽ bất kỳ tin tức nào từ Mạc Bắc truyền . Còn nữa, giữa chúng bí mật gì, nên mới kể hết cho nàng , thừa nhận tư tâm trong chuyện , nhưng bộ, nàng đừng quá lo lắng.”

---

Loading...