Xuyên làm pháo hôi - Ta trở thành ngoại thất của tướng quân - Chương 130: Giang gia xem ra sắp Đông Sơn tái khởi ---
Cập nhật lúc: 2025-08-24 13:03:55
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đông Tuyết từ nhỏ lớn lên ở Tây Bắc, từng rời khỏi đó.
Lần theo Giang Đường đến Mạc Bắc, đến kinh thành.
Tuy cũng mở mang tầm mắt đôi chút, nhưng dù cũng là đầu tiên cung, khó tránh khỏi căng thẳng.
Giang Đường đành an ủi, “Yên tâm , đến đó đừng lung tung đừng bừa, chỉ cần theo Sở lão, lão bảo ngươi gì thì đó.”
“ một điều, ngươi cũng để mắt đến Sở lão, đừng để lão lỡ lời.”
Nghe Giang Đường dặn dò, Đông Tuyết an tâm một chút.
“Xin tiểu thư yên tâm, nô tỳ sẽ cẩn trọng trong lời và hành động.”
Ngày hôm hai liền cùng Hoắc Vân Đình cung.
Sau một hồi chẩn trị mới phát hiện bệnh của Hoàng thượng là bệnh nặng hiểm nghèo.
Chỉ là do hỏa khí công tâm, suy nghĩ quá độ, thêm đó năm ngoái Tây Bắc khiến cơ thể suy yếu.
Tuy tạm thời nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cơ thể cũng rõ ràng bắt đầu hao tổn xuống, chỉ thể từ từ điều dưỡng mà thôi.
Sở lão kê thuốc, châm kim giúp y đả thông khí huyết, phần nào thể tạm thời giảm bớt cơn đau do lâu.
Quả nhiên ngoài dự đoán, khi Sở lão châm kim xong, sắc mặt Hoàng thượng quả nhiên hơn nhiều.
Trên mặt y cũng lộ nụ lâu thấy, “Đình nhi, vị thần y là con mời từ đến , thủ pháp quả nhiên cao siêu! Trẫm thấy , cứ để họ ở đây hầu hạ !”
Sở lão liền sốt ruột.
Sao mà giúp xem bệnh quả nhiên về nhà nữa .
Chỉ là còn kịp mở miệng, Đông Tuyết bên cạnh vội vàng kéo kéo tay áo của lão, hiệu lão lỗ mãng.
Sở lão bất đắc dĩ, chỉ đành Hoắc Vân Đình một cái, cầu cứu y.
Hoắc Vân Đình thản nhiên mở miệng, “Hoàng thượng, vị thần y là của Giang phủ, long thể Hoàng thượng khỏe, nên mới chủ động thỉnh cầu cung chẩn trị cho Hoàng thượng.”
“Nếu Hoàng thượng trọng dụng như , Giang phủ chắc chắn đều vui mừng khôn xiết. Chẳng qua thần y quen sống tự do phóng khoáng, nếu ở trong cung e rằng lời hành vi sẽ mạo phạm Hoàng thượng và quý nhân.”
Sở lão , cũng liên tục gật đầu, “ .”
Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng, “Giang phủ? Giang Định Viễn? Coi như lòng, thôi , ngươi đưa thì đưa về , cũng khỏi để Giang Định Viễn trong lòng mắng .”
Sở lão và Đông Tuyết , vội vàng xuống chuẩn bốc thuốc sắc thuốc.
Chờ , Hoàng thượng như thể đột nhiên tinh thần, hướng về Hoắc Vân Đình mà cảm khái, “Trẫm , ngươi mới trở về kinh thành, Giang gia theo về ? Ha, gan của bọn họ cũng lớn thật đấy, sợ trẫm trách phạt xuống ?”
Hoắc Vân Đình mím môi, “Là thần cho phép họ trở về.”
Hoàng thượng nghẹn lời, qua một lát phất tay thở dài , “Thôi , giờ trẫm già , cũng lười quản mấy chuyện , ngươi cứ để bọn họ yên tâm ở , hứa xá miễn , há khó bọn họ nữa ?!”
Nói xong, Hoàng thượng nhớ một chuyện, “Giờ đây Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử đều giam lỏng, thế lực tay cũng ngươi dọn dẹp gần hết , tiếp theo cũng đến lúc nên lập thái tử .”
“Đình nhi, con từ nhỏ là công chính, con cứ xem, ngôi vị thái tử nên để ai đây?”
Hoắc Vân Đình ôm quyền cúi mắt, “Hoàn do Hoàng thượng định đoạt, thần nào dám ”
“Là Thúc bảo ngươi , dù cũng đều là biểu ca biểu của ngươi, tính cách của bọn họ ngươi hiểu rõ nhất, cứ thẳng .”
Hoắc Vân Đình trầm tư chốc lát, mở miệng , “Ta quanh năm ở kinh thành, thể là hiểu rõ lắm, nhưng, đêm Giao thừa đó khi từ Mạc Bắc vội vã về kinh thành, Đại hoàng tử Hoàng thượng e nguy hiểm, bất chấp cản trở liều c.h.ế.t trở về kinh thành.”
“Từ đó về , mỗi thần cung, luôn thấy y bận rộn chăm sóc Hoàng thượng, dường như luôn lúc nào nghỉ ngơi.”
Hoàng thượng xong trầm tư một lát, ngay đó gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-lam-phao-hoi-ta-tro-thanh-ngoai-that-cua-tuong-quan/chuong-130-giang-gia-xem-ra-sap-dong-son-tai-khoi.html.]
“Ngươi sai, nếu về hiếu thuận, tự nhiên vẫn là Đại hoàng tử, đứa trẻ đó từ nhỏ hiếu thuận.”
“Trước đây khi còn trẻ từng hồ đồ, cũng thôi, giờ đây cũng chịu khổ chịu tội , chuyến trở về trẫm thấy y quả thật trưởng thành và điềm đạm hơn nhiều so với đây.”
Hoắc Vân Đình gật đầu, “ .”
Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng, “Trẫm còn hỏi ngươi đó, hai các ngươi tuy cùng ở Mạc Bắc, một ở nơi lưu đày, một ở quân doanh, đêm Giao thừa ở cùng ?”
Hoắc Vân Đình ôm quyền, “Thần dám giấu giếm, đây ở Mạc Bắc nhiều năm cũng từng qua gì với Đại hoàng tử, chỉ là hai năm vô tình nhặt một đứa trẻ ở Mạc Bắc ”
Hoắc Vân Đình mấy vị hoàng tử đều con cái thưa thớt, đây cũng vẫn luôn là nỗi lo trong lòng Hoàng thượng.
Bởi liền cố ý tìm cơ hội kể chuyện của Thiên Phóng.
Việc nếu để Triệu Càn , Hoàng thượng lẽ còn nảy sinh nghi ngờ.
qua lời Hoắc Vân Đình nhắc đến một cách lơ đãng như , hiệu quả càng hơn.
Hoàng thượng xong quả nhiên vui mừng, “Lại chuyện trùng hợp đến , mau gọi đứa trẻ đó đến đây cho trẫm xem thử.”
“Đứa trẻ đó nhút nhát, giờ vẫn còn ở phủ của thần, là ngày khác thần bảo Đại hoàng tử dành thời gian đưa cung?”
Hoàng thượng ngẩn , ngay đó gật đầu , “Cũng đúng, vội vàng gọi đến như cũng sợ đứa trẻ sợ, hơn nữa Đại hoàng tử trở về kinh thành nhiều ngày , ngay cả phủ cũng , ngày nào cũng ở chỗ trẫm cũng cách , đến lúc tìm cho hai cha con y một ngôi nhà .”
Kể từ ngày cung đó mấy ngày .
Trong cung liền truyền đến tin tức, Hoàng đế đột nhiên hạ chiếu lập Triệu Càn thái tử, sẽ sớm cử hành lễ sắc phong.
Tin tức , kinh thành một mảnh xôn xao.
Chỉ than rằng Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử tranh đấu nhiều năm như , ngờ cuối cùng ngôi vị rơi tay Tiên thái tử lưu đày nhiều năm.
Lại lễ sắc phong.
Triệu Càn trực tiếp Đông cung, mà là thẳng khỏi cung theo hướng Giang phủ.
Trên đường , ít lão bách tính đều tận mắt thấy.
Toàn thành bàn tán xôn xao, Giang gia xem sắp Đông Sơn tái khởi .
Trong phòng, Hoắc Vân Đình và Giang Đường lúc đang chuyện thế của Thiên Phóng.
“Tướng quân ban đầu nhặt con thì , cũng là đây ở Mạc Bắc mới con chính là đứa con duy nhất của Điện hạ.”
“Sau Điện hạ lo lắng con khác sẽ gặp nguy hiểm, nên vẫn luôn giữ kín , mãi đến hôm nay sắc phong thái tử, cuối cùng mới yên tâm.”
“Một lát nữa phụ vương của con, tức là Thái tử đương kim, sẽ đích đến đón con về, con bằng lòng ?”
Thiên Phóng xong lời giải thích của hai sớm kinh ngạc vô cùng.
Không ngờ Triệu Thúc Thúc vẫn luôn quan tâm và chăm sóc đặc biệt cho y chính là phụ của y ?
Giờ y sắp đến đón , một trái tim càng đập thình thịch ngừng.
“Tướng quân, cô cô, hai thật sự đang lừa chơi đấy chứ? Ta chẳng là đứa trẻ hoang nhặt về từ Đại Mạc , cũng phụ ?”
Giang Đường đau lòng vỗ vỗ Thiên Phóng, “ , hơn nữa phụ của con là Thái tử một , vạn .”
“Sau khi theo y Đông cung, cuộc sống của con chắc chắn sẽ những đổi long trời lở đất, dĩ nhiên cũng sẽ gặp nhiều khó khăn, nhưng con yên tâm, và tướng quân sẽ vĩnh viễn lưng con.”
Lời Giang Đường dứt.
Ngoài cửa liền truyền đến tiếng Triệu Càn, “Thiên Phóng ”
---