Xuyên Nhầm Sách Ngược Luyến ta bị Vương gia sủng lên tận trời - Chương 13: Cám Dỗ Trở Về Nhà ---
Cập nhật lúc: 2025-11-08 14:19:52
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc , tiểu tư đến truyền lời: "Vương gia, yến tiệc bắt đầu , đang chờ ngài nhập tiệc đó ạ."
Tôn đại Phật đến, ai dám ăn cơm chứ!
Hách Liên Hàn khẽ gật đầu, chỉnh y phục đang chuẩn , khóe mắt liếc thấy nàng hai tay nâng niu chiếc thước giới luật nặng nề, cẳng tay run rẩy dữ dội, lộ hai đoạn cổ tay trắng như tuyết, khiến hoa cả mắt.
Hắn bỗng nhiên đổi ý, chỉ đất trống đối diện Mộ Lăng Sương, "Chuyển mâm thức ăn tới đây, bày . Bổn vương dùng bữa tại chỗ ."
Nhìn nàng phạt, lẽ khẩu vị của sẽ đại khai, ăn ngon miệng hơn cũng nên. Nghĩ đến đây, Hách Liên Hàn bổ sung một câu, "Làm thịnh soạn thêm chút."
"Dạ, , nô tài tuân mệnh." Tiểu tư đối mặt với Hàn Vương điện hạ hỉ nộ vô thường dám hỏi nhiều, chỉ trong chốc lát, dẫn vội vàng khiêng mâm thức ăn tới, sắp xếp từng món ăn phong phú từ nhà bếp lên.
Mùi hương quyến rũ của thức ăn lập tức xộc mũi Mộ Lăng Sương.
Nàng ngẩng đầu , chỉ thấy mâm bày một bát cơm thơm lừng, cùng đủ loại thức ăn. Thịt dê nướng lò xèo xèo, cả cái đùi dê nướng vàng óng giòn tan, thịt kho màu sắc tươi tắn, béo mà ngấy, thôi , thôi , còn cua lông tươi béo...
Quả nhiên là thịnh soạn hết mức thể...
Hách Liên Hàn lệnh cho những liên quan lui xuống, cầm một con d.a.o bạc tinh xảo, thong thả cắt thịt đùi dê nướng thành từng lát mỏng, đó chấm tương đặc chế, mùi hương đặc trưng của thịt nướng lan tỏa trong trung.
Hách Liên Hàn nheo mắt , liền thấy Mộ Lăng Sương run rẩy ôm cây thước giới, ánh mắt nóng bỏng chằm chằm , chính xác hơn là chằm chằm thức ăn trong tay , nuốt nước bọt ừng ực, trong ánh mắt tràn đầy sự khát khao mãnh liệt...
Mèo con Kute
Thấy phát hiện trạng thái khó xử khi nàng cứ chằm chằm thức ăn, Mộ Lăng Sương nhanh chóng đầu .
Chỉ là cổ tay vẫn trụ vững mà run rẩy một cái, cây thước giới suýt chút nữa rơi xuống, may mà nàng kịp thời đỡ lấy.
Rốt cuộc cũng tìm cách trừng phạt nàng, Hách Liên Hàn khỏi cảm thấy tâm tình cực kỳ .
Hắn thong thả bóc vỏ một con cua lông chỉnh, dùng đũa ngà gắp từng lát thịt cắt, gạch cua, và mỗi loại thức ăn bàn một ít, cho một chiếc bát sứ màu xanh.
Hách Liên Hàn bưng bát đũa tới, bao phủ nàng trong bóng tối, nửa quỳ xuống, lắc lắc thức ăn trong bát mặt nàng, giễu cợt hỏi: "Đói ?"
Hắn thể bụng như ?
Biết là cái bẫy, Mộ Lăng Sương đầu , đôi mắt đen láy về nơi khác, cứng miệng : "Ta đói."
Thấy dáng vẻ của nàng càng lúc càng thú vị, dùng đũa ngà gắp một lát thịt nướng, lắc qua lắc mặt nàng, "Ngươi cúi đầu, lời mềm mỏng cầu xin bổn vương, bổn vương sẽ miễn hình phạt cho ngươi, còn cho ngươi ăn hết chỗ thịt ?"
Đây là vấn đề chỉ ăn một miếng ? Không , đây là vấn đề liên quan đến tôn nghiêm! Lần mà cúi đầu, nàng cả đời cũng thể ngẩng mặt lên !
Mộ Lăng Sương nghiến răng bướng bỉnh chằm chằm : "Kẻ sĩ thể c.h.ế.t chứ thể nhục, cúi đầu, ngươi hãy đợi kiếp ..."
Chỉ là nước mắt, tranh khí mà trào khóe miệng...
Hách Liên Hàn khẽ một tiếng gần như thể nhận , nhân lúc nàng mở miệng, lát thịt kẹp trong đũa ngà nhét miệng nàng đang lải nhải ngừng.
Hắn thật sự cho nàng ăn ?
Mộ Lăng Sương bất ngờ, động tác dừng trong chốc lát, đó nhanh chóng nhai vài miếng thịt, hương vị thịt nướng lan tỏa giữa kẽ răng, ăn xong liền l.i.ế.m liếm môi.
Ngươi đừng , hương vị thật sự tệ.
"Lát thịt bổn vương tự tay cắt ngon ?" Giọng điệu , quả thực tự hào như thể thịt nướng là do .
Ai đó vô thức gật đầu.
Động tác gật đầu của nàng khiến tâm trạng cực kỳ , đến mâm thức ăn, ngoắc ngón tay với nàng: "Không cần quỳ nữa, đây ."
Mộ Lăng Sương như đại xá, lập tức "xoảng" một tiếng ném cây thước giới nặng nề, chút khách khí vây quanh mâm thức ăn: "Cho thêm một bộ bát đũa."
Hách Liên Hàn nhức răng, tiên đẩy bát đũa của qua, truyền gọi hạ nhân chuẩn thêm một bộ đồ ăn nữa.
Nàng cầm lấy bát đũa, khách khí mà ăn ngấu nghiến.
Hắn khi Mộ Lăng Tuyết xong nguyên do gả , mang theo đầy bụng lửa giận tìm nàng tính sổ, chuẩn báo cả thù mới lẫn hận cũ, đúng lúc Mộ phu nhân trách phạt nàng, liền chọn nhắm mắt ngơ.
Dù là nàng quỳ phạt, dùng thức ăn dụ dỗ nàng, đều thấy nàng cúi đầu chịu thua, nhưng vẻ mặt bướng bỉnh của nàng, hiểu mềm lòng .
Thật hết cách với nàng .
Chẳng mấy chốc, ăn hết đồ trong bát, nàng dùng cằm chỉ chỉ: "Đùi dê nướng thái tệ, Vương gia, thêm chút nữa ."
"..." Hách Liên Hàn nhức răng càng dữ dội hơn, "Ngươi còn sai khiến bổn vương đấy!"
Có điều, nàng đúng là khen , đúng ? ? Coi như nàng điều!
Hách Liên Hàn cầm d.a.o bạc, thong thả cắt thịt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nham-sach-nguoc-luyen-ta-bi-vuong-gia-sung-len-tan-troi/chuong-13-cam-do-tro-ve-nha.html.]
Tay thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, tư thế cầm d.a.o chuyên nghiệp, lát thịt cắt dày mỏng , khó mà tưởng tượng đây là việc do một vị Vương gia sống an nhàn sung sướng .
Mộ Lăng Sương hiếm khi ngoan ngoãn, gắp lát thịt đưa miệng, nhai nuốt xuống.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc thái thịt, hiểu thấy chút hiền thục là nhỉ?
Một đĩa thịt nướng nhanh tiêu diệt hơn nửa, ai đó voi đòi tiên, "Vương gia, con cua cũng tệ, còn ! , con nào béo một chút, gạch cua nhiều, với cái càng nào càng mập càng ..."
Hách Liên Hàn ném con d.a.o trong tay, kinh ngạc chằm chằm mặt nàng, đầy thâm ý đ.á.n.h giá hồi lâu, khiến nàng rợn sống lưng.
"Ngươi gì? Mặt vết bẩn ?" Nàng dùng mu bàn tay lau lung tung mặt, quả nhiên lau một hạt cơm ở khóe miệng.
Lau sạch hạt cơm, lặp lặp xác nhận mặt còn bất kỳ vết bẩn nào, nàng ngẩng đầu, phát hiện vẫn còn , lòng càng hoảng loạn hơn: "Ngươi còn gì nữa?"
Hách Liên Hàn nheo đôi mắt phượng: "Bổn vương chỉ là đang xem, da mặt ngươi rốt cuộc dày đến mức nào?"
"..." Ai đó mặt mày tối sầm.
Vị Vương gia nào đó ngoài miệng chê bai nhưng thể thành thật, vẫn cầm một con cua bóc vỏ, thầm nghĩ, nữ nhân lẽ là lợn con chuyển thế ? Lại thể ăn nhiều đến !
Một bữa cơm ăn lâu mới kết thúc, Mộ Lăng Sương thỏa mãn xoa xoa cái bụng căng tròn, thoải mái duỗi vươn vai.
Hách Liên Hàn cũng mệt , đề nghị đến khuê phòng khi nàng xuất giá để chợp mắt một lát.
Tùy tiện tìm một hạ nhân dẫn đường, vòng qua những hành lang quanh co, dừng ở một viện tử cực kỳ hẻo lánh.
Sau khi hạ nhân rời , hai đẩy cửa phòng , một làn mục nát, hoang tàn ập mặt.
Hiện mắt là một căn phòng nhỏ hẹp, chật chội, chỉ một ô cửa sổ thông gió cực nhỏ, một chiếc giường cổ xưa, và một bàn trang điểm cũ kỹ, chiếc bàn nhỏ bày biện vài món đồ lặt vặt, khắp nơi tỏa mùi ẩm mốc.
Ngoài còn gì nữa.
Hách Liên Hàn vui nhíu mày: "Ngươi sống ở nơi như thế ?"
Tuy nàng là thứ nữ, nhưng cảnh nơi đây, trong vương phủ còn chẳng bằng nơi ở của hạ nhân nữa là?
Mộ gia thế mà khắc nghiệt đối xử với một nữ tử yếu ớt như ?!
Mộ Lăng Sương sớm đoán nguyên chủ ở Mộ gia chịu đủ sự bắt nạt, còn là con riêng, sống ở nơi như thế một chút cũng kỳ lạ.
Mặc dù cảnh nơi đây tệ, nhưng là một "con ch.ó công sở" ở thế kỷ 21, khi nàng bôn ba ở phương Bắc, ngay cả căn hầm ẩm ướt vài mét vuông cũng từng ở qua, những thứ trong mắt nàng, căn bản chẳng là gì.
Cái gọi là khách đến là chủ, nàng để ý cầm lấy bộ cụ, rót một chén nước đưa cho Hách Liên Hàn, coi như tròn nghĩa vụ chủ nhà.
Hách Liên Hàn nhướn mày, chiếc chén sứt một góc, nổi lềnh bềnh vài cánh nâu cũ kỹ.
Hắn từ đến nay uống chén nào là chén ngọc bích, thể uống loại thô lậu ?
Hắn chằm chằm chén hồi lâu động đậy, Mộ Lăng Sương đang chê bai.
"Ngươi uống thì thôi, tự uống." Ít vẻ , hầu hạ!
Chén còn đến miệng, Hách Liên Hàn đột nhiên phất tay áo đ.á.n.h đổ, nước màu nâu b.ắ.n tung tóe đất, bốc lên một làn bụi nhỏ.
"Ngươi đừng uống nữa!"
Vừa nghĩ đến nàng thế mà sống ở nơi hoang tàn đổ nát như thế , quen với cuộc sống thô cơm nhạt , liền cảm thấy trong lòng bùng lên một trận lửa giận vô cớ, chỗ nào để phát tiết!
Mộ Lăng Sương đối với tính tình hỉ nộ vô thường của sớm miễn dịch , trong tiểu thuyết ngôn tình, nam chính đều là lấy bản trung tâm, chuyện gì cũng kỳ lạ.
Lười biếng thèm để ý đến , Mộ Lăng Sương trực tiếp đến bàn trang điểm, xem nguyên chủ để trang sức vàng bạc nào , để ở đây chẳng là rẻ cho khác ?
Nàng mở hộp trang sức, đều là những thứ khá bình thường, đáng giá.
Đột nhiên, nàng phát hiện một sợi dây chuyền hình dáng khá kỳ lạ, hoa văn bên tựa mây tựa lửa, kiểu gì cũng giống dây chuyền cho lắm.
Suy nghĩ một lát, nàng vẫn cất sợi dây chuyền trong lòng.
Hách Liên Hàn vốn dĩ định đến nghỉ ngơi một lát, nhưng căn phòng , để đặt chân xuống cũng thấy ghét bỏ, đừng đến chợp mắt, trực tiếp thô bạo kéo cổ tay nàng: "Đi thôi, về Vương phủ."
Nơi đổ nát , một khắc cũng ở nữa.
Áp suất thấp tỏa từ Vương gia, khiến Mộ lão gia cũng rét mà run, đắc tội ở chỗ nào.
Mộ Thừa tướng dẫn dắt Mộ phủ, cung kính tiễn cỗ xe ngựa của vị Phật gia xa, mới dám dậy.