Xuyên Nhầm Sách Ngược Luyến ta bị Vương gia sủng lên tận trời - Chương 54: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-08 14:21:02
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đỉnh cao diễn xuất

 

Trong một cung điện xa hoa ở hậu cung Bắc Địch, những đứa trẻ do Địch Tuấn cầm đầu đang tố cáo những tội mà bọn chúng phạm !

 

“Phụ hoàng, chính bọn họ đ.á.n.h nhi thần, những đ.á.n.h , mà còn cướp mất áo choàng do phụ hoàng ban thưởng, thật là vô lý hết sức!”

 

Cảnh Đế , thấy con động thủ , còn cướp đồ của , nhất thời cảm thấy mặt già khó giữ, trầm giọng hỏi: “Ngọc nhi, như ?”

 

Hách Liên Ngọc giải thích: “Sự việc ắt nguyên nhân. Phụ hoàng luôn dạy chúng em nên khiêm tốn lễ nhượng. Hôm nay, chúng thần thấy bọn họ đang ức h.i.ế.p ruột thịt, và tam thật sự thể nhịn mới tay. Nếu phụ hoàng trách phạt, Ngọc nhi tuyệt oán than.”

 

Hoàng đế Bắc Địch quốc xong, con ức h.i.ế.p , mặt già đỏ bừng, quát: “Địch Tuấn, ngươi ức h.i.ế.p ai ?”

 

Thường ngày tên con trai kiêu căng ngạo mạn, chuyện ức h.i.ế.p vẫn thường nhắm mắt ngơ, nhưng hôm nay mặt một vị quân chủ khác, vẫn cần gương.

 

“Nhi thần…” Hắn chút chột xuống đất.

 

“Chính là cặp tỷ .” Hách Liên Ngọc chỉ hai đang trong góc, kiêu ngạo tự ti với Hoàng đế Bắc Địch: “Bệ hạ, tại hạ là vãn bối vốn nên can thiệp chuyện hậu cung, là trưởng tử, trướng cũng nhiều , thấy họ ức hiếp, khó tránh khỏi cảm giác đồng cảm. Thường ngôn câu, gia hòa vạn sự hưng, hậu cung hòa thuận cũng là nền tảng lập quốc.”

 

“Hay!” Trong mắt Hoàng đế Bắc Địch quốc lộ vẻ tán thưởng, sang Địch Vinh và Địch Lan đang run rẩy trong góc, chợt gật đầu: “Trẫm từ hôm nay, sẽ đối xử với hai đứa trẻ như các hoàng tử khác, sẽ để ai ức h.i.ế.p chúng nữa.”

 

Thấy con trai vẻ vang cho , Cảnh Đế cũng khá đắc ý.

 

“Phụ hoàng, bọn họ còn cướp áo của thì ? Nói thế nào đây!”

 

“Ngọc nhi, chuyện ?”

 

“…”

 

Hách Liên Tu: “Là nhi thần cướp, vì thất lạnh.”

 

“Vì lạnh, ngươi liền cướp áo của , ngươi nào thiên vị như ? Hắn khác đánh, ngươi g.i.ế.c ?”

 

“Nếu g.i.ế.c phạm pháp thì…”

 

Tức giận vỗ đầu con trai : “Ngươi tiểu tử thật đúng là dám nghĩ!”

 

“Hàn nhi!”

 

Hắn rụt rè mở lời: “Phụ… phụ hoàng.”

 

“Hàn nhi, con lạnh? Có đông lạnh ở ? Nếu con bệnh, về tới đó mẫu phi con sẽ cằn nhằn đến c.h.ế.t trẫm mất! Này, đây một lò sưởi con ôm lấy sẽ lạnh nữa! Thật trẫm cũng khá lạnh, cái thời tiết quỷ quái của Bắc Địch căn bản nơi con thể ở, đợi các ngươi xin xong, chúng liền khởi hành về nhà.”

 

“Phụ hoàng, nhỏ tiếng một chút ? Người đều thấy .”

 

“…” Cảnh Đế đầu gượng với Hoàng đế Bắc Địch quốc hai tiếng: “Lão , bọn trẻ hiểu chuyện, cứ xem như chuyện cho qua .”

 

“Ha ha, , đều là trẻ con mà, đ.á.n.h đ.ấ.m vui đùa cũng là chuyện bình thường. Hai bên đều , hãy xin .”

 

Cảnh Đế đập bàn: “Ba đứa các ngươi, mau lên, xin !”

 

Ba thẳng thắn lớn tiếng: “Xin !”

 

Bọn trẻ đối diện dùng giọng lớn hơn đáp : “Xin !”

 

“Khí thế xin thua, lớn tiếng lên!”

 

“Xin… !”

 

Bọn trẻ đối diện cũng mặt đỏ tía tai: “Xin… !”

 

Một màn náo kịch kết thúc trong tiếng xin vang vọng của bọn trẻ.

 

Bầu trời lất phất tuyết nhẹ, từng mảnh tuyết mỏng manh rơi lả tả. Một mảnh tuyết xuyên qua song cửa sổ bay điện, Địch Vinh đưa tay đón, mảnh tuyết tan chảy trong lòng bàn tay thành một chuỗi giọt nước lạnh buốt.

 

Hắn ghét mùa đông lạnh giá, nhưng mùa đông dường như còn lạnh đến thế nữa.

 

Xe ngựa chấn động một trận, Địch Vinh giật tỉnh giấc, từ từ mở mắt, phát hiện vẫn đang đường trở về Bắc Địch quốc, thì chỉ mơ.

 

Địch Lan bên cạnh cũng tỉnh giấc từ giấc mộng , khóe miệng khẽ cong, lẩm bẩm: “Chẳng trách nhớ câu chuyện về thanh kiếm gỗ nhỏ , thì nhớ nhầm .”

 

“Hoàng tỷ, tỷ cũng ?”

 

“Ừm, một giấc mơ .”

 

Hắn vén rèm xe, đến lãnh thổ Bắc Địch, tuyết nhẹ rơi bầu trời, đưa tay hứng lấy một bông tuyết… Một mùa đông mới bắt đầu, hai tỷ họ cũng còn là những đứa trẻ yếu ớt chỉ ngước khác như xưa nữa…

 

——————————————————

 

Sáng sớm hôm nay, Hách Liên Hàn đang phê duyệt tấu chương trong thư phòng, bỗng thấy tiếng lách cách kỳ lạ ngoài cửa sổ.

 

Mộ Lăng Sương tay cầm đại đao, đang mài d.a.o loẹt xoẹt chuẩn chặt cây trúc kim tuyến ngọc khảm do Hách Liên Hàn mang từ biên ải về, một loại cây trồng hơn mười năm và ngàn vàng khó mua.

 

“Sương nhi, nàng đang ?”

 

“Ta chặt mấy cây trúc để vài thứ.”

 

“Đưa đao cho .” So với những món đồ cổ giá trị liên thành mà nàng bán, cây trúc là thứ rẻ nhất, tự chặt lẽ tổn thất sẽ ít hơn một chút. Ba đường năm nhát chặt mấy cây trúc đưa tay nàng: “Nàng cần những cây trúc gì?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nham-sach-nguoc-luyen-ta-bi-vuong-gia-sung-len-tan-troi/chuong-54.html.]

Nàng hì hì: “Làm que xiên trúc!”

 

Khóe miệng Hách Liên Hàn giật giật: “Chỉ vì điều ?” Nếu nàng giá trị của cây trúc , nàng còn lấy nó que xiên ?

 

Nói cách khác, sớm nàng định que xiên, cũng sẽ tự tay chặt thứ trúc đắt giá !

 

Hắn hận! thể biểu hiện ngoài, tức phụ mà chọn, quỳ cũng sủng, chỉ là mấy cành trúc ? Sau trồng !

 

“Đương nhiên , mời ăn món xiên nướng do , xin Vương gia dời bước đến hậu hoa viên, kiên nhẫn chờ đợi món ngon là !” Nói xong, Mộ Lăng Sương ôm trúc bếp chuẩn .

 

Xiên nướng? Đó là thứ gì? Nghe vẻ lạ lẫm, hy vọng những cây trúc chặt uổng phí.

 

Hách Liên Hàn rảo bước đến hậu hoa viên, thấy Thái tử thế mà cũng ở đó. Hắn tới bên cạnh bàn đá, gõ gõ mặt bàn: “Ngươi ở đây?”

 

Vừa tiễn Địch Vinh , thêm một kẻ nữa đến đây?

 

“Sương nhi mời đến, là mời ăn cơm, báo đáp ơn cứu mạng rơi xuống nước và ở bãi săn.”

 

Hách Liên Hàn mặt cảm xúc: “Về .”

 

Mộ Lăng Sương tự xuống bếp, mời ăn xiên nướng, xiên nướng là cái gì? Hắn từng qua, chút mong đợi.

 

“Ta hiện tại đang mang tội, bãi chức, mới từ Đại Lý Tự thẩm vấn xong thả , cơm còn ăn đây , ngươi đuổi ? Không về!”

 

“Ngươi là vô gia cư ?”

 

“…” Thái tử hiển nhiên nghẹn họng.

 

“Ta và ngươi là ruột thịt, và Sương nhi là thanh mai trúc mã, ngoài, ở ăn một bữa cơm thì ?”

 

“Ngươi ăn nổi cơm ?”

 

“…”

 

Khốn kiếp! Thất ngươi rốt cuộc chuyện ?

 

Đợi Mộ Lăng Sương mang theo nguyên liệu và dụng cụ trở về: “Hai đang ? Vui vẻ thế?”

 

Hai trừng mắt đồng thanh: “Không .”

 

Mộ Lăng Sương vui vẻ nướng xong mấy xiên thịt nướng, xếp ngay ngắn đĩa: “Để hai nếm thử tay nghề của .”

 

Hách Liên Hàn nhíu mày một cái, cái vật thể màu đen rõ hình dạng xiên que trúc, thêm lớp sốt màu sắc kỳ dị phủ bên ngoài, lẽ nào đây chính là cái gọi là xiên nướng?

 

Lúc , cái đầu nhỏ nhắn lanh lợi đáng yêu của Tiểu Điềm Bính thò từ vai Hách Liên Hàn, đôi mắt tròn xoe đảo lia lịa, tò mò món xiên nướng.

 

Thần sắc của Thái tử cũng vẻ hối hận, do dự nên lấy thử độc .

 

Mèo con Kute

Hách Liên Hàn tay , cầm xiên nướng nhẹ nhàng há miệng, dùng sức nhai hai cái, bản vốn nhai, nhưng tiếc là xiên nướng quá cứng, thật sự thể nuốt thẳng.

 

“Mùi vị thế nào?” Mộ Lăng Sương và Thái tử đều mang vẻ mong đợi .

 

Hách Liên Hàn thần sắc điềm tĩnh, nhẹ nhàng nuốt xuống, giọng điệu thậm chí chút đổi: “Mùi vị tạm .”

 

Trong lòng cảm thấy cây trúc đáng giá chút nào.

 

Tạm , tức là khó ăn. Nhận câu trả lời ý, Thái tử thở phào nhẹ nhõm, cũng cầm một xiên nướng nhét miệng, biểu cảm mặt biến đổi trong chớp mắt, hai giây , Thái tử nở nụ cứng ngắc nuốt xuống, nhướng mày giơ ngón cái với Hách Liên Hàn: “Thất , giỏi thật đấy.”

 

Hách Liên Hàn cũng đáp một câu: “Thái tử, nhường .”

 

Khi Mộ Lăng Sương cúi đầu chuyên tâm nướng xiên, Tiểu Điềm Bính cũng tò mò đưa cái móng vuốt nhỏ tội về phía xiên nướng, Hách Liên Hàn còn kịp ngăn , đó nó liền mắt nổ đom đóm sùi bọt mép bất tỉnh bàn.

 

Xong , sẽ trúng độc c.h.ế.t chứ?

 

Hách Liên Hàn lắc lắc thể Tiểu Điềm Bính, vẫn cứng đờ, xác nhận là còn sống, chỉ là hôn mê mà thôi.

 

Khoảnh khắc Mộ Lăng Sương ngẩng đầu lên, Hách Liên Hàn nhanh chóng nhét Tiểu Điềm Bính xuống gầm bàn, giả vờ ngắm phong cảnh xung quanh.

 

Nàng nghi ngờ liếc : “Chàng giấu cái gì ?”

 

“Không mà.” Để gây nghi ngờ cho nàng, đành nhét thêm một xiên nướng miệng, híp mắt giả vờ ăn ngon lành.

 

Đây chắc hẳn là đỉnh cao trong sự nghiệp diễn xuất của .

 

Thấy ăn còn ngon, Mộ Lăng Sương một câu khiến hai nội tâm thổ huyết: “Ngon là , nướng thêm nhiều, hai cứ từ từ mà ăn!”

 

Thái tử run cầm cập: “Khụ khụ… Bản Thái tử đột nhiên nhớ , còn vài chính sự xử lý xong, hôm khác đến phủ quấy rầy.”

 

Vứt que xiên , khiêu khích : “Ngươi bãi chức , chính sự?”

 

Nhắc đến chuyện thì tức giận, chính vì Thái tử bãi chức, mới chồng tấu chương chất cao như núi từ sáng đến tối vẫn hết!

 

“Cũng . Ta về Đại Lý Tự, bọn họ vẫn thẩm vấn xong .”

 

Mộ Lăng Sương thất vọng: “À, nhanh ? còn nhiều xiên nướng thế , gói cho ngươi mang về ăn?”

 

“Không… cần , để cho thất , thích ăn.” Thái tử dường như vội vàng, chân bước như bay, thoáng cái còn thấy bóng .

 

 

Loading...