Xuyên Nhầm Sách Ngược Luyến ta bị Vương gia sủng lên tận trời - Chương 55: Dạ Minh Châu ---

Cập nhật lúc: 2025-11-08 14:21:03
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nhìn bóng lưng Thái tử rời , Mộ Lăng Sương khó hiểu : “Một vụ ám sát mà thể khiến Thái tử bãi chức, quá ? Điều tra vụ án vốn là để trả lời cho Bắc Địch quốc, giờ Địch Vinh cũng , tại Hoàng thượng vẫn cứ giữ mãi buông? Hơn nữa, dùng ngón chân cũng thể nghĩ vu oan giá họa, ai cũng thể , tại Bệ hạ tin sự trong sạch của Thái tử, còn điều tra?”

 

Hách Liên Hàn : “Sương nhi, nàng phân tích đúng. Phụ hoàng tin Thái tử, chỉ là trong đó liên quan đến một vụ án cũ nhiều năm, sự nghi kỵ của đế vương quá nặng mà thôi.”

 

Hách Liên Hàn tuy bề ngoài thờ ơ với chuyện, nhưng thực chất, những ngày vẫn luôn theo dõi vụ án của Thái tử. Thái tử giáng chức và nghi kỵ, đều ảnh hưởng lớn đến cục diện triều đình.

 

“Vụ án gì?”

 

“Vụ án mưu nghịch của Ung Vương năm xưa.”

 

“Ung Vương? Cái tên quen quá, hình như thấy ở đó .” Mộ Lăng Sương cẩn thận nghĩ xem trong tiểu thuyết xuất hiện nhân vật .

 

Thực , nội dung tiểu thuyết và kịch bản phát triển hiện tại khác biệt. Từ khi nàng xuyên sách đến nay, chuyện nào diễn theo đúng nguyên kịch bản cả.

 

Vậy thì kịch bản mà nàng nắm giữ còn hữu dụng ?

 

Nàng nhanh chóng lục lọi một lượt ký ức, xác định trong tiểu thuyết, hẳn là nàng thấy ở thời đại .

 

Một lát , nàng cuối cùng cũng nhớ , chẳng chính là vị đại nhân yêu mến, lập bia xây miếu thờ trong khu ổ chuột đó !

 

“Hắn từng là dị tính vương hầu duy nhất của Hàn Dạ quốc với chiến công hiển hách. Bởi vì công lao quá lớn át cả chủ, vạch trần ý bất trung, đó cả nhà tru diệt.”

Mèo con Kute

 

“Không đúng chứ, đời kính ngưỡng, là một đại hảo nhân mà, thể mưu phản chứ? Chuyện cũng quá kỳ lạ , rốt cuộc là kẻ nào vạch trần ?”

 

“Tất cả hồ sơ về vụ án đều mất tích một cách kỳ lạ, lẽ là kẻ cố ý phong tỏa. Thượng Thư phòng trong hoàng cung chắc hẳn vẫn còn giữ tất cả các cuốn hồ sơ dự phòng.”

 

“Sự việc bất thường, tất điều mờ ám...”

 

Dựa kinh nghiệm tiểu thuyết nhiều năm của nàng, đây rõ ràng là một phó bản chi nhánh , nhận nhận đây? Nhận thì chắc sẽ nguy hiểm tính mạng chứ?

 

“Ôi chà, đây là gì ?”

 

lúc , Mộ Lăng Sương phát hiện bàn một cuốn sổ nhỏ, nàng tò mò lật mở.

 

“Chắc hẳn là của Thái tử đ.á.n.h rơi, hẳn là chứng cứ liên quan đến vụ án chứ?”

 

Trên cuốn sổ nhỏ vẽ một ký hiệu hỏa diễm vân văn kỳ lạ.

 

“Ha ha ha ha...” Nàng gượng, nhận thì . Bởi vì thứ bức vẽ, y hệt chiếc vòng cổ kỳ lạ nàng từng mang về từ Mộ phủ.

 

Nàng chán nản xuống ghế, tiện tay lấy một xiên thịt nướng nhét miệng, động tác nhanh đến nỗi Hách Liên Hàn kịp ngăn .

 

“Phì phì phì phì phì, đây là mùi vị gì , khó ăn đến thế !” Nàng nhịn buồn nôn, xổm bên cạnh điên cuồng nôn .

 

Hách Liên Hàn vội vàng khẽ vỗ lưng nàng, “Sương Nhi, nàng chứ...”

 

Nàng mắt ngấn lệ : “Hách Liên Hàn, vì lừa ... Rõ ràng khó ăn như , lừa là ngon...”

 

“...” Hách Liên Hàn thôi, “Đây là đầu nàng xuống bếp vì bổn vương, bổn vương nàng đau lòng...”

 

“Hách Liên Hàn, thật sự đổi , nếu là , nhất định sẽ , khó ăn thế , nàng hạ độc bổn vương! Xem , thật sự yêu ...”

 

“...Bổn vương đối với nàng tệ đến ? Thôi , đừng nhắc chuyện cũ nữa ? Bổn vương sẽ đối xử với nàng.”

 

Nam chủ, đột nhiên vứt bỏ nhãn mác vương gia bá đạo, tạo dựng hình tượng si tình, quen chút nào hả?

 

“Thật , cần nhượng bộ như , chúng cứ như đấu khẩu cũng vui mà.”

 

————

 

Bên trong Thượng Thư các của hoàng cung bày đặt các loại hồ sơ vụ án, điển tịch, đồng thời, đây cũng là một trong các kho của hoàng cung, bày đặt nhiều cổ vật, ngọc khí quý hiếm.

 

Hách Liên Hàn một mặt chuyên tâm lật xem hồ sơ, một mặt hỏi, “Sương Nhi, bên nàng tìm thấy ?”

 

“Đang tìm... vẫn đang tìm đây.” Mộ Lăng Sương miệng là đang tìm, thực nàng sớm các loại cổ vật, ngọc khí sáng chói rực rỡ thu hút bộ ánh mắt.

 

Tiểu Ngọt Ngào cũng ngoan ngoãn sấp trong lòng nàng, tò mò xung quanh.

 

Nàng thừa lúc Hách Liên Hàn đang bận lục tìm hồ sơ, dạo khắp nơi. Nàng vuốt ve một chiếc ngọc như ý phỉ thúy xanh biếc , cảm thán rằng, “Trời ơi, hổ là hoàng cung, cái cũng quá giàu chứ?”

 

Ôi chà, đây là thứ gì, còn lấp lánh sáng ngời nữa. Nàng theo nguồn sáng tới, thấy bên trong một hộp gấm một viên minh châu cực lớn, lấp lánh sáng ngời, rực rỡ chói mắt.

 

Viên minh châu lưu ly là vật quý hiếm do phiên bang cống nạp năm nay, Hoàng hậu nương nương định nhân lúc đêm nay trăng tròn ngắm trăng, giữa chúng phi tần trong hậu cung trình bày cho họ xem.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nham-sach-nguoc-luyen-ta-bi-vuong-gia-sung-len-tan-troi/chuong-55-da-minh-chau.html.]

Nữ nhân luôn thể kháng cự những thứ lấp lánh, Mộ Lăng Sương cũng ngoại lệ. Tiểu Ngọt Ngào cũng hai mắt sáng rỡ minh châu.

 

Nàng nâng viên minh châu cỡ lớn, trái , yêu thích rời tay.

 

“Sương Nhi, chẳng nàng đến tìm hồ sơ ? Mau đừng chơi nữa, qua đây giúp tìm.”

 

“Ừm.”

 

Đột nhiên, tay nàng trượt một cái, minh châu trực tiếp “cù rù” lăn xuống đất! Còn phát tiếng “cách” nặng nề.

 

Mắt nàng sắp lồi ngoài, vội vàng nhặt minh châu lên, dùng ống tay áo miết mạnh lau chùi, nhưng minh châu vẫn đập thủng một lỗ lớn, ngay cả ánh sáng cũng ảm đạm nhiều.

 

Mộ Lăng Sương đau lòng đến tột độ, xong , xong , xong !

 

Bị là nàng vỡ minh châu, thì chắc chắn thoát khỏi tội trách.

 

Mộ Lăng Sương mắt đảo một vòng, một kế sách nảy trong lòng, nàng lớn tiếng kêu Hách Liên Hàn: “Viên minh châu nhà vấn đề chất lượng , phát sáng nữa?”

 

“Đây là vật quý hiếm do phiên bang cống nạp, bổn vương từng xem qua, thể vấn đề .”

 

“Thật đó, tin qua đây xem thử.”

 

Hách Liên Hàn từ trong hồ sơ ngẩng đầu lên, tới, “Được, đưa đây bổn vương xem thử.”

 

“Hì hì, cho, cho.” Mộ Lăng Sương đắc ý tung hứng minh châu trong tay.

 

“Nàng cẩn thận chút, đừng để vỡ.” Hách Liên Hàn đưa tay tới giành. “Sao mà dễ vỡ đến ...” Đang , Mộ Lăng Sương ném minh châu xuống đất, một tiếng “cách” giòn tan, “Hỏng...”

 

“...”

 

Màn thao tác , mắt Hách Liên Hàn sắp lồi ngoài.

 

Nàng giả vờ tức giận chống nạnh hai tay, lý lẽ hùng hồn : “Đều tại , đỡ lấy chứ?”

 

là bộ mặt ngông cuồng của kẻ ác đổ .

 

Hắn nhanh chóng nhặt minh châu lên xem xét một lượt, chất vấn: “Là nàng vỡ ? Nàng diễn cũng quá rõ ràng ...”

 

Mộ Lăng Sương vạch trần dám thẳng mắt , liếc mắt xuống đất hai bên, giả vờ vô tội: “Cái ... rõ ràng là của ! Tại đỡ .”

 

“Vậy mà chỉ rơi một , vì châu hai lỗ đập vỡ?”

 

C.h.ế.t cũng chịu thừa nhận: “Là do châu lăn hai vòng.”

 

Chỉ cần thừa nhận, viên châu sẽ tính là vỡ...

 

Hách Liên Hàn thừa giảng đạo lý với nàng cũng vô ích, bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn mới đặt viên châu hộp, tiểu thái giám bên ngoài phụng mệnh Hoàng hậu đến lấy minh châu liền đẩy cửa bước .

 

Mộ Lăng Sương đang vì vỡ châu mà chột , thấy động tĩnh tới, vội vàng kéo tay Hách Liên Hàn trốn bình phong.

 

“Suỵt, nhỏ tiếng chút.” Mộ Lăng Sương khẽ nhắc nhở Hách Liên Hàn, hình nhỏ nhắn của nàng sát chặt n.g.ự.c , một mặt chuyên chú chằm chằm tiểu thái giám bước lấy đồ, sợ phát hiện, một chút cũng chú ý tới thở càng lúc càng gấp gáp của vị vương gia nào đó.

 

Hách Liên Hàn dùng ánh mắt giao lưu với nàng: “Nàng chen lấn trúng bổn vương .”

 

Mộ Lăng Sương chịu yếu thế trừng mắt , cử chỉ : “Từ bên ngoài , góc độ dễ phát hiện, lùi trong thêm chút nữa.” Nàng sợ c.h.ế.t dán sát thêm chút, ngờ đụng trúng giá sách, phát một tiếng động trầm đục.

 

Một bên khác, tiểu thái giám nâng hộp gấm đựng minh châu lên đang chuẩn bước ngoài, thấy tiếng động liền kinh ngạc đầu , vài bước về phía bình phong...

 

Tim Mộ Lăng Sương nhảy lên đến cổ họng, hỏng ! Sắp phát hiện ! Nàng vô thức nép lòng .

 

“Ha ha, Mộ Lăng Sương đây là nàng chủ động tự dâng lòng bổn vương, đừng trách bổn vương.”

 

Hách Liên Hàn đột nhiên cúi đầu hôn lấy môi nàng, não Mộ Lăng Sương trống rỗng, tất cả lời đều nghẹn trong cổ họng, chỉ thể ngây dại chịu đựng nụ hôn bá đạo và cháy bỏng của ... Hách Liên Hàn ngừng trêu chọc chiếc lưỡi đinh hương nhỏ của nàng quấn lấy , điên cuồng hút lấy sự ngọt ngào của nàng...

 

Tiểu thái giám đang định bước qua xem cho rõ, khi còn cách bình phong chỉ một bước chân, đột nhiên, một thứ nhỏ màu đỏ rực nhanh chóng lướt qua chân , tốc độ nhanh như chớp!

 

Tiểu Ngọt Ngào, lắm!

 

“Một con chuột to thế , e rằng thành tinh chứ?” Tiểu thái giám vỗ ngực, dáng vẻ vẫn còn kinh hồn định, lẩm bẩm trong miệng, “Phật Tổ phù hộ, Phật Tổ phù hộ...” Sau đó ôm hộp gấm nhanh chóng lùi ngoài.

 

Đi đến chỗ cửa , lệnh cho hai thị vệ khóa Thượng Thư các ...

 

Tiểu thái giám xa , Mộ Lăng Sương vội vàng nhảy khỏi lòng , đẩy cửa Thượng Thư các hai cái, vẫn nhúc nhích. Nàng mặt mày ủ rũ: “Xong , ngoài đây!”

 

 

Loading...