XUYÊN NHẦM SÁCH TÔI TRỞ THÀNH ĐẠI PHÚ BÀ - Chương 127

Cập nhật lúc: 2025-12-06 02:37:12
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hồ Trân Trân trả lời , nhưng cô lập tức hỏi về .

" thế, hai ngày nay bận lắm, nên đến đón Tiểu Thầm, nào?"

"Được ạ!"

Giang Thầm thì vui vẻ: "Con cũng uống sữa bò vị đào."

Lúc , Hồ Trân Trân mới dịu dàng hỏi: "Tiểu Thầm, một cùng con cổng trường. Là bạn mới của con ở lớp ?"

Chỉ cần nhắc đến bé đó, nụ gương mặt Giang Thầm vụt tắt.

Giang Thầm từng dối cô điều gì. Cho dù giấu diếm điều gì, thì khi Hồ Trân Trân chủ động hỏi, cũng sẽ thành thật trả lời.

"Không bạn mới."

Cậu thẳng thừng phủ nhận khiến Hồ Trân Trân khỏi bất ngờ.

Rõ ràng, Tiểu Thầm ghét , nếu phản ứng gay gắt như .

"Nếu là bạn bè, tại bé đó chuyện với con? Mẹ thấy trông vui vẻ mà."

Hồ Trân Trân đầu , cắm ống hút hộp sữa vị đào đưa cho Giang Thầm.

Đó chỉ là một câu hỏi nhỏ, cô nghĩ lý do gì Giang Thầm giấu giếm. Ban đầu Hồ Trân Trân cũng nghĩ , nhưng chờ đợi một lát, Tiểu Thầm vẫn chỉ im lặng uống sữa, ý định tiết lộ. Điều ngoài dự đoán của cô, khiến cô nhướng mày.

Xem , cô chẳng còn cách nào để chuyện.

Đứa trẻ nào cũng một bí mật nhỏ cho riêng , nên Hồ Trân Trân gạt câu hỏi sang một bên, ép trả lời nữa.

"Tối nay chúng ăn lẩu cá nhé?"

Khi chuyển sang chủ đề khác, Giang Thầm nhanh chóng đáp : "Được ạ!"

Cậu chột , tránh thẳng Hồ Trân Trân mà chỉ chăm chú gáy cô. Giọng của nhỏ, nhưng vẻ dịu dàng hơn hẳn.

Gà Mái Leo Núi

Không Giang Thầm cho Hồ Trân Trân , mà là do như thế nào.

Cậu ngờ Hồ Trân Trân sẽ hỏi đến chuyện .

Cậu bé lớn hơn một lớp, là học sinh mới chuyển đến trường gần đây.

Đi cùng còn một nữ sinh họ Ngô, nhưng cô bé đó chỉ xuất hiện duy nhất một , với vẻ mặt mấy thiện, cứ như ép tiếp xúc với Giang Thầm .

Giang Thầm hiểu tại họ thiết với .

Kể từ khi trở thành chủ đề nóng Weibo, kéo theo chuỗi cửa hàng Sữa bò Bách Hoa nổi lên như một hiện tượng, lượng tiếp cận Giang Thầm tăng lên đáng kể.

Đôi mắt của trẻ em là rõ ràng nhất.

Những đứa trẻ đều là cha xúi giục, vì Giang Thầm đều thích họ.

May mắn , khuôn mặt lạnh lùng, thường thích chuyện . Cho nên ngay cả khi những đó cố tình tiếp cận , họ cũng sẽ bỏ cuộc vài ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nham-sach-toi-tro-thanh-dai-phu-ba/chuong-127.html.]

Giang Thầm vốn nghĩ Đồng Soái cũng sẽ như những khác, nhanh chóng rút lui vài ngày, nhưng hề.

Bởi vì mục đích của bé đó trở thành bạn của Giang Thầm.

Giang Thầm đắc tội với Đồng Soái từ lúc nào, nhưng luôn cảm nhận sự ác ý rõ rệt từ . Mấy ngày nay, Đồng Soái liên tục tìm đến , trong lời luôn ẩn chứa ý đồ nào đó.

Giang Thầm lén , xác nhận để ý đến . Nhớ những lời Đồng Soái , nhịn bĩu môi.

"Hồ Tổng ruột của . Cậu nhất định cảnh giác với cô . Nếu cô tái hôn và thêm một đứa con ruột khác, Giang Thầm, sẽ còn vui vẻ như bây giờ nữa . Đến lúc đó, sẽ vứt bỏ mà thôi. lòng nên mới nhắc nhở đấy."

Giang Thầm đời nào tin rằng lòng như .

Chắc chắn Đồng Soái chia rẽ tình cảm giữa !

Hơn nữa, yêu thương nhất, sẽ bao giờ bỏ rơi !

Giang Thầm c.ắ.n chặt ống hút, chiếc ống hút tròn trịa dẹt thành một đường thẳng, như thể đang tự trấn an và củng cố niềm tin cho chính .

, chuyện tuyệt đối sẽ xảy !

Xe nhanh chóng dừng một tiệm lẩu cá ở trung tâm thành phố.

Hồ Trân Trân thang máy từ hầm để xe lên. Qua lớp kính trong suốt của thang máy, cô vô tình thấy một tòa nhà cao tầng phủ kín bởi một tấm màn trắng toát, cách đó xa.

Tại một tòa nhà che phủ bằng tấm màn trắng như ?

Nơi đây là trung tâm thành phố, phồn hoa và tấp nập, "một tấc đất một tấc vàng", một công trình kiến trúc như thế bỏ hoang?

Lòng đầy nghi hoặc, Hồ Trân Trân theo bản năng liếc Lưu An.

chú ý thì thôi, chứ kỹ thì dọa cho giật .

Đó chỉ là một tòa nhà bỏ hoang thông thường, mà hình như, chính là tòa nhà của cô thì .

Hồ Trân Trân cố gắng lục lọi ký ức về hôm rút thăm trúng thưởng, hình như cô đúng là trúng một tòa nhà thật. vì nó vẻ mấy , nên cô chẳng buồn để tâm đến vị trí của nó.

Giờ đây, tòa nhà bỏ hoang đó sừng sững giữa khu vực trung tâm sầm uất, xét tổng thể thì cũng tệ chút nào.

Hồ Trân Trân di chuyển nhiều góc để quan sát kỹ hơn, với Lưu An: "Cậu thấy tòa nhà bỏ hoang đằng ? Gọi Trần Khai một tiếng, bảo tới xem xét một chút, xem thử phương án khai thác nào khả thi ."

Lưu An theo hướng tay cô, ngước lên. Hai mắt trợn tròn vì kinh ngạc. Bà chủ đột nhiên quan tâm đến tòa nhà bỏ hoang gì? Lưu An lẩm bẩm đáp: "Vâng, Bà chủ."

Chẳng đợi ăn uống xong xuôi, Lưu An ngay tại bàn bên cạnh và gửi thông tin cho Trần Khai.

[Bà chủ yêu cầu đến khảo sát tòa nhà bỏ hoang ở đường Vành Đai 2, xem xét khả năng khai thác và sử dụng.]

Trần Khai mất vài giây để tiêu hóa thông tin.

[Cậu nhảm gì đấy?]

Dù Lưu An Bà chủ mua cả Thành phố S thì Trần Khai còn dễ tin hơn, nhưng một tòa nhà bỏ hoang, rách nát như ? Sao Bà chủ thể mua thứ đó?

Lưu An trợn mắt, gắp một miếng cá mềm cho miệng. Quả nhiên, ngay gã sẽ tin mà.

 

Loading...