Việc khiến những còn do dự càng thêm sốt ruột. Số lượng gian hàng thì hạn, mặc dù cô Hồ là ai cũng cơ hội, nhưng đến sớm luôn quyền ưu tiên lựa chọn. Nếu cứ chần chừ mà bỏ lỡ cơ hội chiếm một vị trí , chẳng là thiệt hại quá lớn ?
Vài bắt đầu suy nghĩ thực tế và khôn ngoan hơn. Đằng nào thì Hồ Trân Trân cũng cam kết miễn phí ba tháng đầu, coi như là cô cho họ dùng thử ba tháng. Việc chẳng khác nào mượn địa điểm kinh doanh miễn phí và tiết kiệm một khoản tiền thuê nhà nhỏ.
Không ít nghĩ theo cách .
Ngày càng nhiều rời .
Chẳng mấy chốc, cả khu chỉ còn ông chủ quầy xiên chiên cùng vài chủ quầy hàng khác vẫn đang chần chừ, đưa quyết định.
"Thật sự hết nổi với đám , đến một cuộc trò chuyện thẳng thắn cũng ."
Ông bực tức lẩm bẩm vài câu, trong lòng vẫn khăng khăng tin tưởng Hồ Trân Trân.
“Thôi bỏ , ngày mai sẽ tự tìm chỗ dựng quầy hàng, dựa tay nghề của mà việc, vẫn tin thể kiếm tiền.”
Đây là tuyên ngôn mạnh mẽ của một kiếm sống bằng gánh hàng rong.
Những khác gì nhiều, chỉ động viên ông vài câu.
Cho đến khi chủ quầy bán xiên chiên rời , những còn mới lặng lẽ trao đổi xem ngày mai nên đến chỗ đăng ký .
Về tới biệt thự, Hồ Trân Trân giao việc xử lý vấn đề cho Lưu An.
Vì nán đường khá lâu, hộp mì xào và lạp xưởng chiên nguội nhiều.
May mắn là trời đang hè, đồ ăn vẫn còn giữ chút ấm, đến mức hâm nóng .
Hồ Trân Trân bước , Giang Thầm đang lắp ráp mô hình trong phòng khách ngẩng phắt đầu lên, hớt hải chạy đến bên cạnh cô.
Không vì điều gì khác.
Hồ Trân Trân với Giang Thầm rằng cô ngoài sẽ mua lạp xưởng về cho , và bé chỉ mong ngóng cô trở về nhà mà thôi.
Tối nay khi đón Giang Thầm tan học, Hồ Trân Trân và Trần Khai tiện miệng nhắc đến quán ăn ven đường.
Từ lúc , Giang Thầm bắt đầu thích thú theo.
Món ăn vặt đầy dầu mỡ, lớn xem là “ cho sức khỏe” , chính là thứ bọn trẻ yêu thích nhất.
Bản Hồ Trân Trân cũng thèm ăn, chú ý tới ánh mắt của Tiểu Thầm, lập tức hiểu bé cũng thử.
"Tiểu Thầm, con ăn lạp xưởng chiên ?"
Đôi mắt đứa trẻ ánh lên vẻ trong veo, long lanh, bé mạnh mẽ gật đầu một cái.
“Lạp xưởng chiên ngon ?”
Lúc Hồ Trân Trân mới nhận bao giờ ăn cơm ở quán ven đường.
Một đứa trẻ tám tuổi, quá lớn cũng quá nhỏ, thời tiểu học là thời điểm thích ăn vặt nhất, nhưng Giang Thầm từng cơ hội nếm thử những món ăn vặt ven đường như xiên chiên, bánh rán.
Gà Mái Leo Núi
Cô chỉ : “Tiểu Thầm thử một sẽ thôi nhé.”
Trước đây, lẽ nhà họ Giang cho tiền tiêu vặt. Hồ Trân Trân đó tình cờ nhận điều .
Một đứa trẻ tiền tiêu vặt nên gì khi đói ở trường?
Hồ Trân Trân đây Giang Thầm cách nào, bé dường như hình thành một thói quen nào đó. Tất cả tiền tiêu vặt Hồ Trân Trân đưa, bé đều cẩn thận cất chứ dùng cho bản .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nham-sach-toi-tro-thanh-dai-phu-ba/chuong-133.html.]
Ở cái tuổi còn nhỏ như thế, sớm học cách tằn tiện đến đáng thương.
Cái khó tránh khỏi.
Hồ Trân Trân ngoài mua xiên chiên, trong lòng mắng Giang Lâm hàng trăm .
Dù Giang Lâm song sắt, mỗi khi nghĩ đến những tháng ngày cay đắng bà gây cho Tiểu Thầm, Hồ Trân Trân vẫn thấy lòng nổi giận nguôi.
Sự tức giận nhanh chóng biến thành tình yêu thương vô bờ bến dành cho Giang Thầm ngay khi cô ngoài.
Mãi cho đến khi mang mì xào và lạp xưởng chiên trở , Hồ Trân Trân mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Dù việc ăn đồ ăn vặt cùng con trai hề chút nào, nhưng khi ăn xong, hương vị lạp xưởng tẩm bột chiên thơm lừng vẫn mang đến cho hai con một niềm hạnh phúc ngắn ngủi.
Giang Thầm từng đến món lạp xưởng tẩm bột chiên, càng từng lựa chọn món thích cho bữa sáng.
Sau khi chuyển đến biệt thự Ngọa Sơn, dì bảo mẫu đều nấu những bữa sáng bổ dưỡng, ăn gì cũng thấy ngon.
Nếu nếm thử hương vị độc đáo của những món đường phố , thì ăn gì cũng thấy thiếu thiếu, còn cảm giác bất ngờ nữa.
"Tiểu Thầm, sáng mai dẫn con ăn bánh rán ?"
Giang Thầm thường thấy các bạn cùng lớp ăn món liền gật đầu: "Dạ ạ."
Mãi đó, mới chợt nhớ Đồng Soái vẫn thường đợi ở cổng trường, đó tìm cách những lời khó , trêu chọc đường lớp.
Giang Thầm thấy Đồng Soái.
Cậu những lời đó chắc chắn sẽ khiến tức giận.
Giang Thầm chọc giận .
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nhăn nhó vì xoắn xuýt, Hồ Trân Trân nhịn đưa tay nhéo nhéo hai cái má bánh bao trắng nõn.
"Mẹ!"
Thấy Giang Thầm phản kháng, Hồ Trân Trân mới hài lòng buông tay.
Giang Thầm cô nuôi dưỡng mấy tháng đổi nhiều so với đứa trẻ suy dinh dưỡng đó. Trên má cuối cùng cũng thịt, thậm chí còn sự mũm mĩm đặc trưng của trẻ con.
Hồ Trân Trân càng càng cảm thấy đáng yêu, khỏi cúi xuống hôn thêm vài cái.
Trước sự việc bất ngờ , Giang Thầm quên mất Đồng Soái.
Cậu nhớ việc đến tận sáng sớm hôm , khi đang trong xe, tay cầm một chiếc bánh rán trái cây nghi ngút khói.
quá muộn.
Mẹ đang bên cạnh, Giang Thầm ngoảnh đầu về phía cổng trường, tên Đồng Soái vẫn kiên nhẫn, vẫn đang xổm đợi ngay cổng trường.
Chiếc xe chầm chậm dừng .
Hồ Trân Trân nhét ống hút hộp sữa đưa cho Giang Thầm: "Ngồi xe ăn xong hẵng lớp."
Dù bây giờ vẫn còn sớm, bánh rán ăn ngon nhất khi còn nóng.
Trong lòng Giang Thầm đang đầy nỗi buồn vì Đồng Soái, nhưng khi lời Hồ Trân Trân , chợt bừng tỉnh. Đồng Soái thể đợi ở cổng mãi , chỉ cần lớp trễ hơn một chút, sẽ bỏ cuộc.