Đồng Thụ xúc động, vội vàng rút thẻ ngân hàng trong túi .
"Trong đó 100.000 tệ. Vốn lưu động của nhà máy thể động lúc . Đây là tất cả tiền mặt còn của , giao hết cho em giữ."
Cô lập tức nhào lòng , nóng bỏng nồng nhiệt.
"Anh xã tin tưởng em thế , em cảm động luôn !"
Đồng Thụ lấy sự tự tin của một đàn ông, vỗ ngực: "Đừng lo, dù chỉ còn 100.000 tệ , vẫn thể gây dựng tất cả từ hai bàn tay trắng. Anh sẽ nổi tiếng khắp nơi thêm nữa thôi."
"Đó là điều đương nhiên !" Tình nhân nịnh nọt khen , cứ như thể tiền bạc chẳng là thứ cô quan tâm.
Đồng Thụ một buổi tối thật kích thích.
Hôm nay quá nhiều biến cố. Sau màn mặn nồng, nhắm mắt chìm giấc ngủ sâu. Hắn nghĩ, nơi đây chính là bến bờ an và ấm áp nhất của .
Đồng Thụ ngờ trong tình cảnh nguy ngập như mà ngủ ngon đến thế. Khi tỉnh dậy, mặt trời lên cao.
Gà Mái Leo Núi
Lẽ , cô luôn đ.á.n.h thức dậy sớm để .
Đồng Thụ mở mắt ngoài cửa sổ, cảm thấy chút bất an khó tả.
Chẳng lẽ vì việc ăn ở nhà máy đình trệ, nên cô mới gọi dậy ?
Nghĩ đến sự cuồng nhiệt và những lời dịu dàng, ân cần tối qua, Đồng Thụ tự trấn an, thầm nghĩ sẽ bỏ qua cho cô . Hắn chậm rãi bước xuống giường.
"A Liên, bữa sáng ăn gì thế?"
Hắn chờ đợi nhưng chỉ thấy sự im lặng.
"A Liên?"
Đồng Thụ gọi thêm nữa, sự bất an trong lòng dâng lên mãnh liệt.
Hắn bật dậy khỏi giường, lao nhanh khỏi phòng.
Không tìm thấy bóng dáng cô nữa, trái tim như đông cứng.
Sự ấm áp nồng cháy đêm qua giống như một cơn lốc dữ dội cuốn thứ. Xung quanh vẫn còn những dấu vết quen thuộc, nhưng trân quý nhất biến mất.
Đồng Thụ lảo đảo bước tới sô pha.
Chiếc thẻ ngân hàng bàn biến mất.
A Liên mang nó , mang theo thứ giá trị nhất của —cùng với cả đứa con của họ.
Đồng Thụ chỉ thấy như một thằng hề.
Hắn chợt thấy buồn một cách t.h.ả.m hại khi nhớ sự cuồng nhiệt đêm qua. Rõ ràng, cô chỉ lấy tiền cao chạy xa bay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nham-sach-toi-tro-thanh-dai-phu-ba/chuong-156.html.]
Đồng Thụ thẫn thờ ghế sô pha. Nếu , hành động ngu xuẩn như .
Trước khi A Liên, một gia đình cực kỳ hạnh phúc.
Một đứa con ngoan ngoãn đáng yêu, một vợ hiền dịu hết lòng chăm sóc. Sự nghiệp của cũng đang đà phát triển. Họ từ hai bàn tay trắng lên thành phố lập nghiệp, giờ đây sở hữu khối tài sản hơn triệu tệ.
Hắn nên để Ôn Lệ rời . Giờ đây, Đồng Thụ tỉnh ngộ.
tất cả quá muộn. Đêm qua, ký đơn ly hôn. Cô giờ là vợ cũ, bỏ , giữa họ còn bất kỳ mối quan hệ ràng buộc nào nữa.
Đồng Thụ vung tay, tự tát hai cái thật mạnh.
"Mày đúng là đồ ngu ! Không cần phụ nữ như mà rước loại đàn bà chỉ đào mỏ. Giờ thì , nó lừa tiền lưng biến mất ngay lập tức đấy!"
Nước mắt đàn ông chỉ rơi khi nỗi buồn chạm đến giới hạn.
Tối qua, lúc buông tay Ôn Lệ, Đồng Thụ hề rơi một giọt lệ nào. Còn bây giờ, khi sự tồi tệ đổ ập xuống, đau đớn gào thét trong tuyệt vọng tột cùng.
Đáng tiếc, căn nhà rộng lớn chẳng còn ai quan tâm đến nữa.
Trận đ.á.n.h hôm qua giờ đây mới khiến đau đớn vô cùng. Những đả kích cả về thể xác lẫn tinh thần khiến khó thở. Một lúc , cảm thấy choáng váng, cứ thế nức nở đến ngất lịm .
Khi Đồng Thụ tỉnh , trong phòng vẫn chỉ một .
Hắn bàng hoàng nhận , tất cả những quan tâm đều rời . Từ giờ trở , sẽ còn ai chăm sóc lo lắng cho nữa.
Ngay cả khi ngất xỉu, cũng chỉ thể tự tỉnh nền nhà lạnh lẽo mà thôi.
Sự cô đơn và đau khổ dường như chạm đến ranh giới sinh mệnh của . Đồng Thụ cảm thấy hối hận vô cùng, nước mắt tuôn rơi từ đôi mắt sưng húp. Trong phòng chỉ còn tiếng đau đớn và bất lực, trong khi bên ngoài, tiếng chim hót líu lo vui vẻ. Sự tương phản tạo nên một khung cảnh châm biếm, lạnh lùng như một vở bi hài kịch trắng đen.
Chuyển cảnh sang bên .
Trong phòng khách, khi Đồng Thụ khuất dạng, bầu khí trở nên vô cùng kỳ lạ.
Ôn Lệ chằm chằm đơn ly hôn, Đỗ Sơn cô , còn Đồng Soái thì cứ hết chú, ai lên tiếng.
Hồ Trân Trân bên cạnh, cảm thấy bức bối với sự im lặng . Cô đành lên tiếng phá vỡ bầu khí ngượng nghịu.
"Giám đốc Đỗ, Giám đốc Phương bên Nông trại Bách Hoa việc trao đổi với . Anh tiện cho gửi Wechat của cho ?"
Đỗ Sơn vẻ áy náy: "Thật xin , cô Hồ, ..."
Anh kịp dứt lời thì Ôn Lệ cắt ngang:
"Đỗ Sơn, cứ suy nghĩ thật kỹ hãy trả lời."
" hiện tại em đang trong giai đoạn điều trị quan trọng, cần chăm sóc. Thường ngày Tiểu Soái học, thể ở nhà mãi . Anh chỉ ..."
Mặc dù Đỗ Sơn vẫn hết câu.