XUYÊN NHẦM SÁCH TÔI TRỞ THÀNH ĐẠI PHÚ BÀ - Chương 163

Cập nhật lúc: 2025-12-06 02:37:49
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chuyện chắc cũng chỉ ngang với việc tè bậy nơi công cộng thôi, chắc đến mức phạm pháp đấy chứ?

Vương Thiên chút kiến thức nào về pháp luật, chỉ thể đoán mò dựa kinh nghiệm bản . Chắc chắn quá tệ , ông Vương nhịn tiểu ở góc đường cũng ai phạt !

Nghĩ tới đây, Vương Thiên cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Trong khi cảnh sát đang đưa ông , họ vẫn xin chỉ thị từ cấp : "Sếp, chúng nên xử lý thế nào?"

"Trước tiên cứ đưa phòng tạm giữ, tính chất vụ việc gì phức tạp. Hiện tại đến tổ điều tra một chút, đợi về sẽ tiến hành thẩm vấn."

Tạm giữ?

Vương Thiên chút hoảng loạn khi thấy hai từ .

"Đồng chí cảnh sát, việc đến mức tạm giữ chứ, thực sự ý định đầu độc ai mà!"

Đáng tiếc là những viên cảnh sát trong xe tỏ vô tình, cho dù ông cố gắng giải thích thế nào thì cũng ai đáp Vương Thiên nửa lời.

Sau khi đến đồn cảnh sát và nhốt trong phòng tạm giữ suốt hai tiếng đồng hồ, phòng tuyến tâm lý của Vương Thiên sụp đổ.

Cảnh sát thẩm vấn hai câu, ông thừa nhận.

" ý đồ xa đó, nhưng vẫn gây thương vong cho ai cả, đồng chí cảnh sát hiểu điều đó chứ!"

Tuy nhiên, bất luận ông giải thích thế nào, Vương Thiên vẫn trả một cái giá đắt.

"Tạm giam thêm mười lăm tiếng nữa, phạt tiền ba nghìn tệ. Nếu ông còn tái phạm, chuyện sẽ đơn giản như nữa ."

Khi hình phạt nhận, trong lòng Vương Thiên như một tảng băng giá lạnh lẽo đóng .

Bị tạm giam mười lăm tiếng đồng nghĩa với việc ông thể dọn quán buôn bán, buôn bán thì tiền. Đằng còn phạt trực tiếp ba nghìn tệ, đây chẳng khác nào đào sạch tiền tích góp của ông .

Lúc , Vương Thiên mới thật sự bật t.h.ả.m thiết: "Đồng chí cảnh sát, thật sự sai , sai , nhất định sẽ sửa sai, nhưng thấy phạt như thế là quá nhiều ?"

Viên cảnh sát phụ trách chỉ ông một cách lạnh lùng, để một câu duy nhất cho Vương Thiên.

"Chỉ đầy một tháng mà ông tái phạm đến hai , nên việc phạt nặng hơn một chút là hợp lý."

Vương Thiên xong câu thì đưa đến phòng tạm giam.

Một phạm nhân khác cũng đang tạm giữ, tò mò hỏi viên cảnh sát: "Cảnh sát, tên mới gây chuyện gì ?"

Theo luật, cảnh sát sẽ trả lời câu hỏi .

với loại , thà một chút, phòng họ tái phạm thì hơn.

"Hành vi gây hại cho cộng đồng tại... nơi công cộng."

Viên cảnh sát ngập ngừng rõ ràng, khiến một nhóm tội phạm đang buồn chán trong phòng giam càng thêm tò mò.

Sau khi cảnh sát rời , một bước đến gần Vương Thiện hỏi: "Này nhóc, xả cái thứ nguy hiểm gì thế?"

Vương Thiện đang thực sự buồn bã nên chẳng còn tâm trạng nào để chuyện.

"Đừng nhắc nữa, lỡ... xả nước tiểu ."

Lời , cả phòng đều lặng như tờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nham-sach-toi-tro-thanh-dai-phu-ba/chuong-163.html.]

Một lúc lâu mới hỏi, giọng điệu khó tin: "Ông đổ ?"

"Thùng chè đậu xanh miễn phí mà bày bán."

Căn phòng trở nên tĩnh lặng hơn nữa. Một lúc , đại ca của phòng giam tức giận đ.ấ.m mạnh một phát xuống giường.

"Mẹ kiếp, món tao thích nhất là chè đậu xanh, còn là đồ miễn phí nữa chứ! Mày hưởng cái phúc như thế mà trân trọng!"

Gã đại ca giam vài ngày vì tội đ.á.n.h và gây rối trật tự công cộng. Ban đầu gã còn định xin ở đồn thêm vài hôm cho đỡ chán, nhưng khi Vương Thiện xong thì tâm trạng sung sướng của gã bay biến sạch.

Trong cơn tức giận, gã hét lên: "Anh em , đ.á.n.h nó!"

Vừa về đến nhà, Giang Thầm kể bộ sự việc cho Hồ Trân Trân . Vừa xong, tay cô run lên vì lo lắng, vội vàng kiểm tra con trai.

“Hai đứa thương tích gì đấy chứ?”

“Dạ .” Nhắc đến chuyện , hai mắt Giang Thầm sáng rực: “Lúc đó Đồng Soái cực kỳ ngầu! Anh còn theo con đến tận Đồn cảnh sát để nhân chứng nữa cơ!”

Kể từ ngày dứt khoát vạch trần hành vi sai trái của cha , công tắc lòng dũng cảm trong Đồng Soái dường như kích hoạt .

Cậu bé trở thành khách quen của Đồn cảnh sát. Hôm thì giúp một chú ch.ó lạc tìm chủ, ngày mai giúp già lạc tìm thấy gia đình.

Tóm , cứ gặp bất kỳ rắc rối nào, bé đều tìm đến Đồn cảnh sát như thể đó là nhà. Lần tiếp tục đến nhân chứng, tính , Đồng Soái đến việc với cảnh sát còn nhiều hơn cả dạo chơi bên ngoài.

Hồ Trân Trân thì dở dở .

Hiện tại Đồng Soái hăng hái việc nghĩa như , e rằng chẳng bao lâu nữa, thằng bé sẽ xin Ôn Lệ cho học võ phòng cho mà xem. Quyền Taekwondo đều , hoặc nếu học điền kinh, gặp địch quá mạnh thì ít nhất cũng thể chạy thoát.

hiện tại, thấy Giang Thầm ngưỡng mộ Đồng Soái như , Hồ Trân Trân đành lời khích lệ .

“May mắn là Đồng Soái thấy, thật sự cảm ơn nhiều!”

Cô liền nhảy xuống bên cạnh chú ch.ó Vượng Tài, về phía Giang Thầm : “Vậy để cảm ơn, chúng tặng Đồng Soái một món quà thật ý nghĩa nhé?”

Giang Thầm gật đầu thật mạnh, bắt đầu nhớ thứ Đồng Soái thích nhất.

Gà Mái Leo Núi

Hai bé chỉ mới thiết vài ngày gần đây, nên cũng rõ về Đồng Soái lắm.

Giang Thầm mơ hồ đáp: “Con nhớ hình như thích cái ví đựng tiền lẻ của con.”

“Hả?”

Ánh mắt Hồ Trân Trân chuyển hướng, dừng chiếc ví hoạt hình cô mua cho Giang Thầm. Chiếc ví trắng tinh, in hình một chú khỉ hoạt hình nghịch ngợm.

Hừm... là trẻ con, khó mà cưỡng sức hút của các nhân vật hoạt hình.

“Vậy chúng quyết định chọn ví quà tặng cho Đồng Soái nhé!”

“Bà gì cơ?”

Mãi đến khi thu dọn xong xuôi, chuẩn đóng cửa quán, Dì Lý mới thời gian trò chuyện với cô chủ quầy hàng bên cạnh.

Quán bà đông khách nên cả ngày bà bận tối mắt tối mũi, mãi đến nửa đêm khách mới vãn. Dì Lý cảm thấy mệt rã rời, uống một ngụm nước xong mới cất tiếng hỏi: “Bà ngóng chuyện gì ho ?”

“Chính là chuyện hôm nay xảy ở đây đấy.”

 

Loading...