Đường Thư Nghi hướng cửa gọi, Triệu quản gia lập tức đẩy cửa bước , khom lưng cung kính : “Phu nhân gì căn dặn?”
Đường Thư Nghi lệnh: “Mau đến Ngô phủ mời Ngô đại nhân tới đây, là chuyện cần ông tới rõ.”
“Vâng.” Triệu quản gia cung kính đáp lời, hành lễ xong liền nhanh chóng bước ngoài.
Chứng kiến tác phong việc dứt khoát sắc bén của nàng, biểu cảm của Phương sơn trưởng vô cùng phức tạp. Tề Lương Sinh và Nam Lăng bá cũng nàng bằng ánh mắt khác. Trước bọn họ từng kết giao với Tiêu Hoài, cũng từng gặp Triệu quản gia, từng là trợ thủ đắc lực của Tiêu Hoài.
Bọn họ từng thấy thái độ của Triệu quản gia khi Tiêu Hoài, cũng kính cẩn y hệt như đối với Đường Thư Nghi hiện tại. Điều chứng tỏ vị Hầu phu nhân mắt thật sự trở thành chủ nhân chân chính của Hầu phủ, bất kể là ngoại viện nội viện.
Nếu , chuyện Lương gia gây chuyện lúc , Hầu phủ giải quyết gọn gàng chính là vị Hầu phu nhân ? Nếu đúng như , Hầu phu nhân quả thực phi phàm, tài trí chẳng kém đấng nam nhi.
Trong lúc nhất thời, Tề Lương Sinh và Nam Lăng bá suy nghĩ nhiều.
Trong khi , Đường Thư Nghi phớt lờ ánh mắt của ba nam nhân trong phòng, tự nhiên xuống ghế, cúi đầu ngón tay của . Lúc , nàng mất vẻ sắc sảo nãy, khôi phục bộ dáng Hầu phu nhân ung dung thanh quý.
Trong phòng vô cùng an tĩnh, an tĩnh đến mức khiến ngượng nghịu.
Một lát , Đường Thư Nghi về phía Nam Lăng bá hỏi thăm: “Bá phu nhân gần đây vẫn an khang chứ?”
“Khỏe lắm, hai ngày còn nhắc mãi là tới Hầu phủ bái phỏng. Nói ít nhiều cũng nhờ phối hợp, nếu bắt cái nghiệp chướng .” Nam Lăng bá là một hào sảng, xong còn vang mấy tiếng.
Phạm Khắc Hiếu
Đường Thư Nghi cũng đáp: “Chuyện đó cũng do Ngọc Minh chỗ sai sót, cũng phạt nó nặng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-135.html.]
Nói đến những bọn tiểu tử nghịch ngợm trong nhà, Nam Lăng bá cũng tiếng chung, hai trò chuyện vô cùng vui vẻ tâm đầu ý hợp. Một lúc , Đường Thư Nghi Tề Lương Sinh : “Hòa Quang nhà ngài xem như ngoan ngoãn nhất trong ba đứa trẻ .”
Tề Lương Sinh cũng vô cùng đau đầu với đứa 'hung hài tử' nhà . Tuy thích đàm luận chuyện nhà với ngoài, y vẫn nhịn thở dài một : "Tiểu tử thực sự gian xảo."
"Hài tử lớn chừng bước thời kỳ phản nghịch, nghiêm khắc quản giáo là thể ." Đường Thư Nghi liếc Phương sơn trưởng, đoạn tủm tỉm tiếp: "Để các phu tử trong thư viện lo lắng nhiều, cũng phiền Phương sơn trưởng ngài nhọc lòng trông nom."
Phương sơn trưởng: "..."
Sao nữ tử trơ trẽn đến mức ? Mới ban nãy còn khí thế lẫm liệt, giương cung bạt kiếm tranh chấp nảy lửa với y, giờ đây oanh oanh yến yến tươi chuyện. Nàng còn cần thể diện chăng?
"duỗi tay đ.á.n.h tươi ", Phương sơn trưởng đành nhàn nhạt ừ một tiếng, coi như chấp thuận. lúc Đường Thư Nghi cất lời: "Mấy ngày đây, Ngọc Thần nhà còn tán dương các phu tử ở thư viện dạy dỗ nghiêm khắc, giúp nhân tài lớp lớp xuất hiện. Đây đều là nhờ Phương sơn trưởng tài tình quản lý đó thôi!"
Phương sơn trưởng: "..."
Hắn quả thực còn lời nào để . Lời cổ nhân rằng "phụ nhân và tiểu nhân là khó đối phó nhất" quả nhiên sai chút nào.
Thấy y cất lời, Đường Thư Nghi hiểu rõ văn nhân luôn coi trọng sĩ diện, đặc biệt là những bậc trí thức đức cao vọng trọng như Phương sơn trưởng. Bởi , nàng tiếp tục cố gắng trò chuyện với y nữa, mà chuyển sang hàn huyên đôi câu với Nam Lăng bá và Tề Lương Sinh. Phần lớn câu chuyện là giữa nàng và Nam Lăng bá, còn Tề Lương Sinh chỉ ngẫu nhiên thêm vài lời.
Đường Thư Nghi chủ động hòa hoãn quan hệ với Phương sơn trưởng tất nhiên là nguyên do. Đại Càn trọng văn, địa vị của văn nhân vô cùng cao quý, mà Phương sơn trưởng là đại nho lừng danh đương thời, địa vị càng thêm hiển hách. Môn sinh của y trải rộng khắp thiên hạ, xưa tôn sư trọng đạo, đắc tội với một như y tuyệt đối là hành vi sáng suốt.
Xét tình huống hiện tại, khả năng cao là y kẻ khác lợi dụng. Có những lúc cần cúi đầu, nàng cũng là kẻ chịu một chút ủy khuất.