Xuyên Nhầm Thành Kẻ Ác: Tại Sao Lại Ngon Thế Này? - Chương 163
Cập nhật lúc: 2025-10-15 09:51:06
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gia Thư Thái phi khẽ mỉm : "Ngươi sai, chúng quả nhiên sống cho thật ."
Khi thốt hai từ cuối cùng, ngữ điệu của bà mang theo sự kiên định hề che giấu.
"Khi nào rảnh rỗi, hãy ghé Vương phủ chơi." Gia Thư Thái phi tiếp.
Khóe môi Đường Thư Nghi thoáng cong, cất lời: "Vâng, thần phụ xin phép phiền Thái phi nữa."
Thật là một kỳ ngộ hiếm !
Hai hàn huyên thêm vài câu, đợi đến khi kiệu của Gia Thư Thái phi tiến nội viện, Đường Thư Nghi mới dẫn Thúy Vân cáo lui. Trong lòng nàng trầm ngâm suy nghĩ xem thời điểm nào thích hợp để đến Vương phủ bái phỏng Thái phi, dù vị nhân gia đích ngỏ lời mời.
Quả nhiên, hôm nay đúng là một ngày lành.
Bên , Gia Thư Thái phi tiến tĩnh thất nghỉ ngơi, lập tức cho đám nha , bà tử, thái giám lui hết, chỉ để một vị ma ma tâm phúc ở hầu hạ.
Gia Thư Thái phi đón lấy chén do ma ma dâng lên, nhấp một ngụm : "Ta thấy khí sắc của Vĩnh Ninh Hầu phu nhân , hẳn là nghĩ thông suốt ."
Ma ma chuyển một chiếc ghế con đến bên cạnh, đáp lời: "Phu nhân là mẫu , ba hài nhi cần chăm sóc, tự nhiên thể cứ mãi đắm trong nỗi đau buồn."
Người đó Gia Thư Thái phi, tiếp lời: "Vĩnh Ninh Hầu phu nhân sai, cố Vương gia ở suối vàng, chắc chắn cũng mong ngài sống thật ."
Gia Thư Thái phi hít một sâu, thở thật dài, đó kiên định : "Oan thù của nhi tử vẫn rửa sạch, dĩ nhiên sống cho thật ."
Ma ma thở dài, khuyên nhủ Thái phi vài câu, nhưng nên mở lời thế nào. Bởi giờ đây, Thái phi đang dựa việc báo thù để duy trì ý chí sống.
Đường Thư Nghi hoan hỉ dâng hương ở tiền viện, khấn cầu gia gia nãi nãi ở tiền thế hậu thế đều an khang hạnh phúc, và hy vọng "Đường Thư Nghi" cũ cũng sẽ tương lai . Lần , nàng còn cầu nguyện cho Tiêu Hoài, mong kiếp cũng sống một cuộc đời hạnh phúc.
Dâng hương xong, nàng rời khỏi Sùng Quang tự, trở về Thế An Uyển, lập tức thấy Tiêu Ngọc Minh đang ở sẵn đó. Vừa thấy nàng, bật phắt dậy. Vì dùng lực quá mạnh, vết thương ở đầu gối động đến, khiến đau đến nỗi nhe răng trợn mắt.
Tuy , hai mắt vẫn sáng lấp lánh hỏi: "Nương, hôm nay dâng hương, chuyện đều thuận lợi chứ?"
Hắn đoán , Đường Thư Nghi đến Sùng Quang tự là để chuẩn cho kế hoạch tiếp theo.
Đường Thư Nghi tiến đến ghế gấm an tọa, phất tay áo hiệu cho nha và bà tử trong phòng lui xuống. Chỉ còn mẫu tử hai , nàng mới hạ giọng dặn dò Tiêu Ngọc Minh một lượt. Sau khi xong, đôi mắt của Tiêu Ngọc Minh càng thêm rực rỡ, mang theo vài phần sùng bái sâu sắc.
"Chỉ là, nếu đại ca thì ?" Tiêu Ngọc Minh hỏi.
Đường Thư Nghi thẳng dậy, : "Ung nhọt chỉ khi hạ thủ dứt khoát mới thể loại bỏ, nếu sẽ càng ngày càng thối rữa, đến lúc đó chừng còn vì mà mất mạng. Nếu nó chẳng may nhận , sẽ nó loại bỏ cái ung nhọt ."
Nói đến cuối cùng, giọng nàng trở nên lạnh lẽo dị thường, Tiêu Ngọc Minh xong khỏi thấy thể bất giác căng thẳng.
"Chuyện dặn dò, con thể ?" Đường Thư Nghi hỏi.
Tiêu Ngọc Minh vội vàng bảo đảm: "Nương, mẫu cứ yên tâm, con nhất định sẽ ."
Đường Thư Nghi khẽ "ừm" một tiếng: "Việc , hiện tại còn thể để đại ca con ."
Tiêu Ngọc Minh nghiêm túc gật đầu: "Con hiểu, tin tức nhất định sẽ lộ từ chỗ con."
Đường Thư Nghi hài lòng gật đầu: "Mau hồi phủ dưỡng thương ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-163.html.]
"Nương, con thể mang theo vết thương việc." Tiêu Ngọc Minh vô cùng tích cực. Trước đây loại chuyện , luôn khác chê là lo chuyện bao đồng, là công tử bột vô công nghề. Nay mẫu giao phó trọng trách, nghĩ thôi cũng thấy thú vị.
Đường Thư Nghi vốn , thói quen bắt thương việc, nhưng dáng vẻ hưng phấn của , nàng đành tùy , dù chuyện sớm kết thúc ngày nào, nàng cũng sớm an tâm ngày đó.
Tiêu Ngọc Minh khập khiễng rời khỏi Thế An Uyển, trở về sân viện của . Hắn nghiêng giường, híp mắt trầm tư suy tính kế sách tiếp theo. Một lát , giơ tay gọi Nghiên Đài tới.
Nghiên Đài tới sát bên cạnh, Tiêu Ngọc Minh liền dặn dò: “Ngươi hãy thông báo cho Nghiêm Ngũ và Tề Nhị, rằng ngày mai chúng sẽ đến trại ngựa cưỡi ngựa.”
Nghiên Đài xuống đầu gối của , nhỏ giọng khuyên giải: “Nhị công tử, phạt xong, hiện tại vết thương còn lành hẳn. Hơn nữa, nếu để phu nhân , sợ rằng Nghiêm Ngũ công tử và Tề Nhị công tử cũng liên lụy theo.”
Tiêu Ngọc Minh trừng mắt , nhấc chân đạp m.ô.n.g một cái. Hành động lập tức động đến miệng vết thương khiến đau đến nhăn mặt. Hắn quát khẽ: “Sao ngươi nhảm nhiều như ? Bảo ngươi thì cứ ngay .”
Nghiên Đài còn cách nào khác, chỉ đành thành thật việc. Trong miệng vẫn lẩm bẩm nếu để Hầu phu nhân thì bây giờ. Tiêu Ngọc Minh thấy, bèn chỉ tay về phía , uy hiếp: “Lại lắm miệng nữa thì chuyển ngươi đấy, cho ngươi nhóm lửa.”
Nghiên Đài hành lễ, một câu nô tài sai lưng việc. Chuyện thường xuyên xảy , trong viện đều xem như việc gì. Bọn họ cũng tuy Nghiên Đài nhát gan còn khờ khạo nhưng là Nhị công tử tín nhiệm nhất.
Bên , Nghiên Đài rời khỏi Hầu phủ, lặng lẽ đến phủ Nam Lăng Bá. Hắn mò tới một góc tường ở phía tây, nhấc tay ném một viên đá trong. Chỉ một lát , một gã tiểu tư từ tường viện ló đầu . Thấy chân tường là Nghiên Đài, hỏi: “Công tử nhà ngươi bảo ngươi tới truyền tin ư?”
Nghiên Đài gật đầu. Gã tiểu tư thở dài: “Công tử nhà đánh, vẫn còn đang giường nghỉ ngơi kìa.”
Nghiên Đài sớm đoán tình hình sẽ diễn như thế nhưng vẫn đáp: “Công tử nhà hẹn Ngũ công tử ngày mai tới trại ngựa dạo chơi.”
“Ai da, bây giờ là lúc nào , còn phi ngựa ?” Gã sai vặt đến đây, giật hỏi: “Nhị công tử nhà các ngươi phạt ?”
Nghiên Đài thành thật đáp: “Bị phạt quỳ từ đường suốt đêm.”
“Thế mà còn phi ngựa?” Gã sai vặt thốt lên.
Nghiên Đài mất kiên nhẫn, giục: “Ngươi mau truyền tin tức .”
Gã sai vặt thở dài, lui xuống. Chẳng mấy chốc, thò đầu khỏi bờ tường, vọng : “Công tử nhà ngày mai nhất định sẽ đến.”
Nghiên Đài nhận hồi âm, lập tức tìm đường tới Tề phủ. Hắn dừng chân bên cạnh một lỗ ch.ó ngay chân tường, ngang dọc, thấy ai mới theo đường cũ mà chui trong.
Sau khi bò , men theo một con đường mòn tới một sân viện, đưa tay gõ cửa. Chỉ chốc lát , cửa mở , gã sai vặt thấy Nghiên Đài thì giật kinh hãi, vội vàng kéo trong viện, đè thấp giọng hỏi: “Sao ngươi tới đây?”
Nghiên Đài trình bày rõ mục đích, gã sai vặt kinh ngạc há hốc mồm: “Công tử nhà ngươi phạt ư?”
“Bị phạt quỳ từ đường suốt đêm, còn công tử nhà các ngươi ?” Nghiên Đài hỏi. Gã sai vặt thở dài: “Vẫn đang trốn trong viện của Lão phu nhân.”
Hôm đó, Tề Nhị và Tề Lương Sinh từ thư viện về phủ, gã co giò chạy thẳng tới viện của Tề Lão phu nhân ngay khi xuống xe. Tề Lương Sinh thấy vội vàng sai đuổi theo. Tuy nhiên, Tề Nhị dù các mặt khác đều thông thạo, riêng khoản chạy trốn là một, mười mấy gã sai vặt vẫn tài nào đuổi kịp, để chui tọt viện của Tề Lão phu nhân.
Tề Lương Sinh đích bắt , nhưng Tề Lão phu nhân lập tức gào ầm ĩ. Bà rằng phạt tôn tử của bà thì , nhưng bà sẽ chịu phạt cùng tôn tử. Tề Lương Sinh nào dám phạt bà, chỉ thể tức giận đến mức ném vỡ một chiếc ly trong viện Tề Lão phu nhân.
Sau đó, Tề Nhị vẫn luôn trốn biệt trong viện của Tề Lão phu nhân.
“E rằng ngày mai công tử nhà cũng ngoài .” Gã sai vặt .
“Việc , ngươi chỉ cần thông báo là xong.” Nghiên Đài dứt lời bèn cáo từ, men theo đường mòn cũ tới chỗ lỗ chó, chui ngoài thoát .
Phạm Khắc Hiếu
Trở về Vĩnh Ninh Hầu phủ, gặp Tiêu Ngọc Minh là thuật bộ sự tình. Tiêu Ngọc Minh xong khẳng định chắc nịch: “Cứ chờ xem, ngày mai bọn họ nhất định sẽ tới.”