Xuyên Nhầm Thành Kẻ Ác: Tại Sao Lại Ngon Thế Này? - Chương 166
Cập nhật lúc: 2025-10-15 09:51:09
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Dù cũng gia đình bình thường, mô tả chắc chắn là công tử đại gia,” Hồng Nhi xong, Liễu Bích Cầm nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, là để nô tỳ tìm hiểu một chút?”
Nội tâm Liễu Bích Cầm giằng xé một hồi, đó nàng gật đầu: “Ngươi cẩn thận một chút.”
Phạm Khắc Hiếu
Hồng Nhi vui vẻ đáp lời, hưng phấn vén mành ngoài. Trong lòng Liễu Bích Cầm chua xót khôn nguôi, nghĩ đến nàng từng là tiểu thư cành vàng lá ngọc, cớ gì rơi bước đường vì kế sinh nhai mà tự dâng .
nàng cũng còn cách nào khác. Tiêu Ngọc Thần bặt vô âm tín, nếu cứ tiếp tục như , một khi quên lãng nàng, chẳng lẽ nàng chịu cảnh chờ đợi cô độc, héo mòn cả đời tại nơi thôn dã tiêu điều ?
Không, nàng thể sống như , nàng tự tranh thủ cho bản .
Bên , Hồng Nhi rời khỏi thôn trang, thêm một khắc mới thấy một đám ở phía xa xa đang cửa nhà hai hộ nông gia, dường như đang thương lượng điều gì. Lại gần thêm một chút, thấy một thiếu niên ngập tràn khí trong đám , Tiêu Ngọc Minh thì là ai.
Bởi vì quan hệ giữa Liễu phu nhân và Vĩnh Ninh Hầu phu nhân khá , hai nhà thường xuyên qua , Hồng Nhi tất nhiên cũng từng gặp Tiêu Ngọc Minh.
Người thể đồng hành cùng công tử Hầu phủ hiển nhiên xuất phi phàm, Hồng Nhi càng thêm hưng phấn. Nàng trốn trong một góc quan sát, thấy đoàn chuyện xong cưỡi tuấn mã núi. Hồng Nhi lập tức đến chỗ hai hộ nông gia tìm hiểu.
Hóa là đoàn nhờ hai nhà nông hộ chuẩn chút nước và cỏ khô cho đàn tuấn mã của họ. Tại cần hai hộ mà là một, là bởi vì đám phân thành hai nhóm khác biệt, đội trời chung nên cũng thể cùng cho ngựa ăn.
Hồng Nhi hỏi thêm vài chuyện, đó hăm hở trở về thôn trang của Vĩnh Ninh Hầu phủ ở Tây Sơn. Vừa phòng, thấy Liễu Bích Cầm, nàng reo lên: “Tiểu thư, đoán xem thấy ai?”
Liễu Bích Cầm u buồn hỏi: “Nhìn thấy ai?”
Hồng Nhi ghé sát tai nàng, hạ giọng : “Tiêu Nhị công tử.”
“Ai?” Liễu Bích Cầm cho rằng bản nhầm.
“Chính là Tiêu Nhị công tử,” Hồng Nhi khẳng định.
Liễu Bích Cầm lập tức dậy chạy ngoài. Hồng Nhi vội vàng giữ chặt nàng: “Tiểu thư, ngài định gì?”
“Ta hỏi Tiêu Ngọc Minh vì Thần ca ca tới thăm ,” Liễu Bích Cầm rưng rưng nước mắt. Tiêu Ngọc Minh thể tới Tây Sơn, tại Tiêu Ngọc Thần thể?
Hồng Nhi giữ chặt nàng, vội vàng : “Tiểu thư, chẳng lẽ vẫn rõ ? E rằng Tiêu Thế tử hoặc thể đến gặp .”
Liễu Bích Cầm nghiến răng, hàng lệ tuôn rơi. Hồng Nhi kéo tay nàng, hạ giọng thâm thúy: “Tiểu thư, chớ trông cậy Hầu phủ và Tiêu thế tử nữa, nên sớm liệu tính tương lai .”
Liễu Bích Cầm lệ đẫm mặt, trầm mặc , nhưng ánh mắt dần trở nên kiên quyết. Thấy , Hồng Nhi vội vàng thúc giục: “Tiểu thư, chính là một cơ hội .”
“... nhưng phận của …” Nàng vốn là nữ nhi của tội thần. Một khi phát giác, chỉ con đường c.h.ế.t mà thôi. Đây cũng là lý do vì từ ngày đến thôn trang Tây Sơn, nàng vẫn dám đặt chân ngoài.
“Ôi chao, tiểu thư của ơi. Tiêu thế tử thể che giấu cho , lẽ nào khác thể?” Hồng Nhi .
Liễu Bích Cầm mím môi, chần chừ hồi lâu mới : “Ngươi hãy chú ý động tĩnh bên hướng một chút.”
Hồng Nhi vội vàng gật đầu, mừng rỡ chạy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nham-thanh-ke-ac-tai-sao-lai-ngon-the-nay/chuong-166.html.]
Quan Đại Tẩu thấy Hồng Nhi liên tục, bèn với Quan Hữu Căn: “Ta thấy mục đích của Hầu phu nhân sắp như ý .”
Quan Hữu Căn hít sâu hai t.h.u.ố.c lào, trầm giọng: “Chuyện khác chớ nên xen . Ai cũng mệnh của riêng .”
Quan Đại Tẩu thở dài, lẩm bẩm trong miệng: “ mà, gả cho một nông hộ giàu bình thường vẫn hơn là tiến phủ lớn thất!”
Tuy rằng chuyến Tây Sơn săn b.ắ.n chỉ là cái cớ, nhưng kìm hãm trong nhà mấy ngày, giờ ngoài, Tiêu Ngọc Minh tất nhiên chơi cho thỏa thích, vô cùng phấn khích. Hắn thúc ngựa phi rừng. Thấy một con thỏ cách đó xa, y kéo cung lắp tên, nhắm chuẩn, buông dây. Mũi tên xé gió, thẳng tắp lao tới chỗ con thỏ đang gặm cỏ...
“Trúng !” Nghiêm Ngũ reo lên: “Tiêu Nhị, ngươi đấy, cung pháp tiến bộ ít!”
Tiêu Ngọc Minh vang ha hả, Nghiên Đài nhặt con thỏ : “Mấy ngày luyện võ là vô ích.”
Tề Nhị khó hiểu: “Chẳng ngươi đang luyện công phu cơ bản ? Sao tài b.ắ.n cung tiến bộ thần tốc như ?”
Tiêu Ngọc Minh giải thích: “Mỗi ngày đều tấn, nhờ đôi tay cũng vững vàng hơn ít. Kéo cung b.ắ.n tên, tay định thì dĩ nhiên sẽ b.ắ.n chuẩn hơn.”
Nghiêm Ngũ và Tề Nhị y đều chút hâm mộ. Tề Nhị thở dài: “Ngươi quyết chí luyện võ, tiến quân doanh, chừng còn thể Đại tướng quân. Còn , gì đây?”
Nghiêm Ngũ cũng nặng nề thở dài, y cũng nên gì. Bọn họ cũng cứ mãi ăn chơi trác táng, trong lòng cũng chút chí tiến thủ.
Tiêu Ngọc Minh suy nghĩ một lát: “Nếu , hai ngươi hãy kinh thương thử xem. Sau thành Đại Hoàng Thương, bạc chất đầy nhà đếm xuể, ngẫm cũng sung sướng bao.”
Tề Nhị và Nghiêm Ngũ , dường như đang cân nhắc điều gì đó. Kinh thương cũng coi là một lối thoát. Dù giới thương nhân thường coi thường, nhưng phận bọn họ chỉ là thương nhân bình thường? Bọn họ là công tử của đại gia tộc, nào ai dám khinh miệt?
“Đừng suy nghĩ quá nhiều. Hôm nay cứ chơi cho vui vẻ cái , tính .” Tiêu Ngọc Minh đoạn, lập tức thúc ngựa phi rừng. Nghiêm Ngũ và Tề Nhị ngẫm thấy lời cũng lý. Chuyện tương lai để tương lai , hôm nay cứ tận hưởng niềm vui . Cả hai vung roi giục ngựa đuổi theo Tiêu Ngọc Minh.
Hơn một canh giờ , ba dừng chân nghỉ ngơi tại một khoảnh đất trống trong rừng. Nghiêm Ngũ và Tề Nhị săn một con gà rừng cùng một con thỏ. Tiêu Ngọc Minh thu hoạch lớn hơn một chút, nhiều hơn hai họ một con lợn rừng. Đây là đầu tiên Tiêu Ngọc Minh săn lợn rừng, y vô cùng phấn khích. Trước , y chỉ săn gà rừng, thỏ hoang linh tinh mà thôi.
“Bộ lông thỏ tệ. Mang về bao tay cho Ngọc Châu.” Tiêu Ngọc Minh con thỏ béo mập bên cạnh . Đoạn, chợt bật dậy tiếp: “Ta còn săn thêm hai con nữa, để một đôi bao tay cho nương .”
Y xong lập tức nhảy lên ngựa phi săn thỏ. Nghiêm Ngũ và Tề Nhị , Nghiêm Ngũ : “Ta cũng tặng mẫu một đôi bao tay. Nếu , bà mà Hầu phu nhân mà bà , chắc chắn sẽ lóc giận dỗi với cho xem.”
Tề Nhị nghĩ ngợi: “Ta mẫu , sẽ tặng Tổ mẫu.”
Hai cũng lên ngựa, tiếp tục săn thỏ. Mãi cho đến khi trời tối sẫm, ba mới rời khỏi khu rừng. Trong tay đám gia đinh, mỗi đều xách vài con thỏ, xem như là một chuyến thu hoạch bội thu.
Ba giục ngựa đến chỗ nhà nông hộ chân núi, chuẩn cho ngựa ăn về nhà. Vừa tới cửa căn nhà nọ, Mạnh Thành Thiên và một đám cũng về. Vừa thấy ba họ, Mạnh Thành Thiên lập tức quan sát chiến lợi phẩm của đối phương. Thấy là thỏ và gà rừng, con lớn nhất cũng chỉ là một con lợn rừng, mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn săn Hồng Hồ, Tiêu Ngọc Minh cũng săn , tính là thua cuộc.
Tiêu Ngọc Minh căn bản màng tới việc Mạnh Thành Thiên săn Hồng Hồ . Điều y quan tâm là Mạnh Thành Thiên săn mỹ nhân . Nhìn tình hình hiện tại thì xem chừng . cũng vội, mới chỉ là ngày đầu tiên thôi.
“Mạnh Thành Thiên, ngày mai ngươi còn đến nữa ?” Tiêu Ngọc Minh hỏi.
Mạnh Thành Thiên hừ một tiếng: “Chỉ cần ngươi tới thì tới.”