Hai  to nhỏ  chuyện, Lâm Bắc Từ  đầu  dừng   một cánh cửa rỉ sét.
Lúc  đây, bọn họ  dám mở cửa bừa, sợ Tô Vân Hoan  chạy thoát.
Nhạc Văn Xu tiến lên , nhắm mắt  cảm ứng, lắc đầu: "  cảm giác  bên trong  gì hết."
Thẩm Vận trầm mặt  lên,  ngang qua Trâu Tỉnh còn cố ý đụng vai , suýt nữa húc cho Trâu Tỉnh gầy yếu đ.â.m  tường.
Thẩm Vận  thoáng qua cánh cửa, tựa như  quá xác định, lấy bùa  cho bay một vòng cạnh cửa.
Đến khi bùa   tay,  đó   một vệt tròn như  lửa đốt.
Thẩm Vận trầm giọng: "Ở đây."
Ánh mắt y  Lâm Bắc Từ cực kì phức tạp, ghét hờn  tin nổi khó tưởng tượng  đều đủ cả.
Lâm Bắc Từ  để ý ánh mắt của  khác,   một phút đếm ngược  điện thoại: "Phòng  chỉ dừng trong một phút, đánh nhanh thắng nhanh, thật sự   cách giữ cửa thì gỡ ."
 mà cái cửa  là cửa sắt nên chắc   khó dỡ tí.
Nhạc Văn Xu  chần chờ: "Chỉ mấy  chúng ? Không gọi những  khác cùng  ?"
Lâm Bắc Từ còn   lời nào, Thẩm Vận  lãnh đạm : "Đấu với Tô Vân Hoan, nhiều  cũng vô dụng, càng đừng hy vọng gì  bọn họ."
Nhạc Văn Xu sửng sốt một chút, nghi hoặc: "  hỏi điều  lâu . Nếu  khác  đáng tin,  vì   gọi Chung Khê đến đây cùng giúp? Nếu   đến, tỉ lệ thu phục Tô Vân Hoan chẳng  sẽ tăng lên  nhiều ?"
Thẩm Vận nhấp nhấp môi, chau mày, tựa như cũng chả ưa tên  là bao, nhưng thấy Nhạc Văn Xu  hiểu,   tình nguyện trả lời: "  đánh tiếng , chỉ là tên đó ốm đến nỗi  bước xuống giường ,  tới nổi."
Nhạc Văn Xu lúc  mới "À" một tiếng,  hỏi nữa.
Lâm Bắc Từ đặt tay lên tay cửa: "Nói xong lời âu yếm ? Vậy  mở cửa đây."
Nhạc Văn Xu sửng sốt, vội gật đầu.
Mặt cô  hồng, khẽ  thầm một câu, mơ hồ  như "lời âu yếm gì chứ, tán gẫu thôi mà". Thẩm Vận  một bên sắc mặt bất biến, chỉ là ánh mắt   ảm đạm.
Nhạc Văn Xu sờ mặt,   lôi từ   một cái Tam Thanh linh³ đúc từ đồng thau.
Tay cầm của Tam Thanh linh  quấn tơ đỏ, hẳn là dùng nhiều nên nhiều  nên dây   mòn.
Tam Thanh linh của đa  đại sư trừ quỷ đều  lục lạc, nhưng chiếc chuông nhỏ trong Tam Thanh linh của Nhạc Văn Xu   hề  viên đồng bên trong, thế mà khi  cô nhoáng nhẹ, một chuỗi tiếng sâu thẳm vang lên thanh thúy.
Trâu Tỉnh nhỏ giọng : "Anh Nhạc , tớ vẫn  là   cái chuông  vang lên kiểu gì ."
Nhạc Văn Xu trừng : "Bớt  nhảm-- Cái cửa sắt     thể dỡ xuống   nữa,  đừng  , cứ cầm kiếm đồng tiền  ngoài trông ."
Thần nhập của Trâu Tỉnh đúng tiêu chuẩn là một con gà, học  nổi cách thu phóng tự nhiên giống những  khác. Hắn cũng  Nhạc Văn Xu   cho  nên ngoan ngoãn gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-cam-hoa-phan-dien-kia/chuong-25.html.]
An bài xong, Lâm Bắc Từ  chút do dự mở cửa .
Âm thanh lách cách vang lên, cánh cửa theo tiếng mà mở.
Một ánh sáng yếu ớt nhưng ấm áp nhẹ nhàng tràn .
Sau khi Lâm Bắc Từ đẩy cửa bước ,  sửng sốt khi thấy cảnh tượng trong phòng.
Phòng   sạch sẽ ngăn nắp giống như những phòng khác, ngược  nó vô cùng nhỏ hẹp chật chội, đốt một ngọn nến thôi cũng đủ để chiếu sáng cả căn phòng.
Trong phòng chỉ kê một chiếc giường gỗ, một đống đồ dùng cần thiết hàng ngày  rải rác  đó và một chiếc chăn bông rách nát  đặt ở góc tường, đủ để cho   thấy cuộc sống của chủ nhà   túng thiếu.
Hướng dẫn của hệ thống  hề chỉ sai, Tô Vân Hoan ở bên trong.
Tây trang   nó   cởi xuống, đặt một chậu nước bên cạnh,   ghế gấp giặt m.á.u dính  bộ đồ.
Động tĩnh mở cửa lớn như  mà nó giống như  hề   gì cả, vẫn ngoan ngoãn giặt quần áo của  như cũ.
Ngọn nến  thắp sáng bên cạnh bỗng bùng lên từng chùm tia lửa nhỏ, cả căn phòng khẽ lóe lên, đồng tử Lâm Bắc Từ đột nhiên co rút.
Không khí trong phòng lặng yên  tiếng động  đổi.
Trong phòng vốn chỉ   Tô Vân Hoan, nhưng gần như là chỉ trong khi   mở cửa , phòng đột nhiên  nhiều thêm một .
Không ai  nam nhân mặc trường bào trắng  trong góc  xuất hiện như thế nào, giống như y mới từ hư  bước ,   vẻ như y vốn luôn ở đó, an an tĩnh tĩnh , mái tóc dài lười nhác thả rũ ở  lưng.
Thật giống như quỷ mỹ nhân ở triều đại nào đó .
Bạn quỷ mỹ nhân   thấy tiếng bước chân,  ngẩng đầu lên, một trận gió thổi qua, khuôn mặt tái nhợt của y hệt như sẽ tan thành sương khói ngay lập tức.
Nhạc Văn Xu cả kinh, buột miệng thốt: "Chung..."
Cô  kịp  xong  thấy nam nhân  nâng một ngón tay đặt ở môi.
Giọng  của Nhạc Văn Xu lập tức im bặt.
Một mùi hương như ẩn như hiện từ  y truyền đến.
Phảng phất  cơn mưa, bọt nước vẫn còn đọng   cành lá, mầm cây xanh thừa dịp đất còn ẩm mềm trồi lên,  thở như mưa đất quyện với mùi gỗ xanh, thấm từng ngóc ngách, trong lành dễ chịu.
Lâm Bắc Từ khó mà văn vẻ một .
Hệ thống   miêu tả xong trầm mặc nửa ngày mới sâu kín mở miệng.
[Mùi đất  mưa? Gỗ xanh?] Nó  lãnh khốc vô tình đập nát cảnh lãng mạng trong lòng Lâm Bắc Từ, [Đó chỉ là mùi của bào tử⁴  tạo  bởi vi khuẩn trong đất  khi  ngâm với nước thôi.]
Lâm Bắc Từ: "..."