Lâm Bắc Từ nghi hoặc,   qua   Trâu Tỉnh kéo, xác nhận Chung Khê    mới bội vàng nhỏ giọng, : "Chung Khê luôn  thích  khác gần ,  nhất là  cứ  cách y ba bước ."
Lâm Bắc Từ hứng thú: "Vì  thế?"
Trâu Tỉnh   thoáng qua Chung Khê, giống như mang điều kiêng kị, nhỏ giọng rủ rỉ: "Nghe ... Nghe  y trời sinh mang Sát, vốn dĩ    trường mệnh. Cậu xem , y  xuất hiện  bao lâu  mà  nôn  ba miệng m.á.u đó, khẳng định là sống   bao lâu."
Lâm Bắc Từ  hiểu cái lý do , nhưng thấy khuôn mặt lo lắng của Nhạc Văn Xu và Trâu Tỉnh,  vẫn gật đầu: "Được."
Nghĩ nghĩ,  bỏ thêm câu: "Cảm ơn."
Trâu Tỉnh lập tức  yêu mà sợ², đại khái là  nghĩ tới  lợi hại như  Dư  mà   cảm ơn vì chuyện vặt vãnh thế .
➋: gốc là thụ sủng nhược kinh - 受宠若惊, nghĩa kiểu  sủng ái mà lo sợ,  nhiều  yêu thương  mừng   lo.
Trâu Tỉnh và Nhạc Văn Xu thở dài một  nhẹ nhõm, chỉ là   kịp   trơ mắt  Lâm Bắc Từ  nán bên  Chung Khê cọ tới cọ lui.
Nhạc Văn Xu  từng gặp qua Chung Khê ở một vài bữa  tiệc của thế gia, và hầu như  nào y cũng mặc một  trường bào trắng như tuyết, cả  như  tan  đêm, như một gốc cây tinh mỹ an tĩnh  ở một góc.
Chỉ cần là nơi y đang , trong ngoài năm bước căn bản là sẽ   ai đến gần.
Một là sợ dính  sát khí trong lời đồn   y, hai là do Chung Khê vốn cũng  ghét  khác đến gần .
Một  nọ,   cùng lứa  hiểu quy củ ,   tiến lên chào hỏi y, nhưng trực tiếp  y nhẹ nhàng giơ tay đánh bay  ngoài, m.á.u hộc cả lít, xém nữa mất luôn cái mạng.
Lần đó Nhạc Văn Xu  vặn cũng ở,  dọa đến hồn vía lên lên mây.
Từ  lúc đó liền  một  nào dám tới gần y nữa.
 mùi xung quanh quá khó ngửi, chỉ  đến gần Chung Khê mới đỡ hơn một chút. Lâm Bắc Từ cũng  sợ  y đánh, dù gì thì từ bé đến giờ  còn  gặp ai đ.ấ.m   cơ  .
Cậu mới   qua, Trâu Tỉnh và Nhạc Văn Xu một bên lập tức nhảy dựng, tay lên chân xuống quơ quào, cả khuôn mặt đều dữ tợn.
Tay Lâm Bắc Từ  dấu, tỏ vẻ tổ chức cứ yên tâm   thấu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-cam-hoa-phan-dien-kia/chuong-28.html.]
Sau đó tiến đến gần hơn.
Nhạc Văn Xu + Trâu Tỉnh: "..."
Dưới con mắt của bọn họ, cả  Chung Khê đều tràn ngập cảm giác "Đừng  chạm "³, nhưng Lâm Bắc Từ giả mù  thấy, một hai cứ chúi   y.
➌: gốc là mộ ai lão tử - 莫挨老子, ngôn ngữ mạng, xuất phát từ phương ngữ Tứ Xuyên, bính âm là "mò āi lǎo zǐ", nghĩa là "đừng chạm  ", kiểu từ chối,  thích và phản kháng mạnh mẽ nhưng vẫn  cảm giác kiêu ngạo. vẫn là  baidu cứu cánh của đời tui ọ=Ó
Thần Vận ở một bên  lạnh, bọn họ hai    thích cả đôi, nếu  thể đánh  thì đúng là  gì  thể  hơn.
Trâu Tỉnh và Nhạc Văn Xu run trong lòng  Chung Khê, Thẩm Vận ở bên cạnh xem kịch vui, tất cả đều đang chờ Chung Khê sẽ phản ứng như thế nào.
Chung Khê hình như cảm giác , nghiêng đầu  Lâm Bắc Từ. Lâm Bắc Từ  hề phát hiện  nguy hiểm, còn lộ  một nụ  lười biếng.
Tim Nhạc Văn Xu như treo cao  đỉnh Everest.
Ngay  đó, Chung Khê...
Chung Khê  phun  một búng máu.
Nhạc Văn Xu: “...”
Khuôn mặt nhỏ của Chung Khê trắng bệch, tay run rẩy  khăn trong ngực.
Lâm Bắc Từ  tấm khăn  dính đầy m.á.u , nghĩ ngợi một lát  vẫn móc tờ giấy ăn dư  lúc Nhạc Văn Xu lau cho  từ trong túi .
Cậu đưa qua cho Chung Khê: “Đây.”
Nhạc Văn Xu vội xua tay, mở khẩu hình: Y, , nhận, , , đừng...
Khẩu hình còn   xong, liền trơ mắt  Chung Khê nhẹ nhàng gật đầu, sờ soạng tiếp nhận tờ giấy .
Nhạc Văn Xu: “???”