Hệ thống  Lâm Bắc Từ căn bản   tầm quan trọng của cái khái niệm  nên đành  giảng cho .
Lâm Bắc Từ chả  cả: "Ít  nhảm, lập đội ."
Hệ thống một lời khó  hết, trầm mặc một lúc lâu mới bắt đầu thao tác.
Vài giây , trong hư  truyền đến tiếng  máy móc: Tổ đội thành công.
Nhạc Văn Xu đột nhiên ngẩng đầu, biểu tình ngưng trọng.
Trâu Tỉnh hoảng sợ: " Anh Nhạc     đấy hả ?"
Nhạc Văn Xu nhíu mày: "Hình như lúc nãy tớ    một âm thanh kỳ quái gì đó."
Trâu Tỉnh cũng ngừng thở  ngóng: "Không  mà?"
Trong lúc hai   chuyên thì Lâm Bắc Từ   lên,  duỗi ,  với Nhạc Văn Xu: "Hai  cũng tới vì Tô Vân Hoan ?"
Nhạc Văn Xu thấy mặt mày Lâm Bắc Từ thờ ơ lạnh nhạt. Cô nghi hoặc, cảm giác   mặt cùng với  trèo  lên nổi mặt bàn, nhút nhát bé gan trong lời đồn quả thật  giống.
Ngược , cô dường như  thể  thấu .
Trâu Tỉnh rầm rì tiếp lời: "Người tới nơi   ai   vì Tô Vân Hoan ? Tiểu quỷ  mấy năm nay hại cơ man   bao nhiêu , nếu còn mặc kệ  quan tâm, sợ là    bàn hưởng nhang  nhiều thêm."
Lâm Bắc Từ ngáp một cái,  để ý chút nào đề nghị: "Vậy chúng   cùng  , nhiều  nhiều phần đảm bảo."
Ánh mắt Nhạc Văn Xu   càng thêm kỳ quái.
Không thể  , Nhạc Văn Xu  hổ là nữ chủ. Sự việc chung quanh  biến hóa thế nào  nữa cô đều rõ ràng.  mà cô nàng cũng  thông minh. Cho dù trong lòng  nghi ngờ gì thì cũng  ngu đến mức trực tiếp hỏi  miệng.
Cô  : "Được, bọn  vốn   cùng Thẩm Vận chỉ là y chê bọn  phiền,    cùng hai thằng con chồng ."
Lâm Bắc Từ  mà mặt  đỏ: "Yên tâm ,   chê các ."
Nhạc Văn Xu: "..."
Không,  chỉ khiêm tốn  thế thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-cam-hoa-phan-dien-kia/chuong-7.html.]
Trâu Tỉnh cả giận: "Những lời   là tụi tui  mới đúng chứ! Hành tung Tô Vân Hoan  rõ, ai mà   khi nào tìm  nó, còn  mang theo tiểu phế vật nhà , tui còn lo lắng  kéo chân tụi tui đây !"
Lâm Bắc Từ mày một chọn: "Tìm một con quỷ nhỏ mà thôi,  phiền toái gì ."
Trâu Tỉnh trừng  lồi cầu mắt: "Tui vẫn luôn cho rằng  chỉ đơn giản là phế một tí thôi, ai ngờ là tui non nớt, tui  hiểu sự đời mà! Tui sai ,   chỉ phế mà còn đần nữa đó Túng Túng ! Nếu Tô Vân Hoan dễ tìm như , những đại sư khác cũng  đến mức mười năm  mà vẫn thu phục   nó!"
Nhạc Văn Xu  Trâu Tỉnh ồn ào đến đau hết cả đầu nhưng cũng  tìm  lời phản bác , bất đắc dĩ hướng Dư Minh Trạch :
"Biệt thự thoạt  chỉ  hai tầng, nhưng là phòng   quỷ dị, hệt như  hàng ngàn căn phòng giống , mỗi một phòng cứ cách một đoạn thời gian sẽ biến hóa. Không ai  Tô Vân Hoan trốn trong phòng nào,  chỉ  thể tìm từng gian một mà thôi."
Hơn nữa tiểu quỷ trong biệt thự   đông,  cẩn thận gặp chúng nó còn  phí thời gian và tinh lực  thu phục.
Lâm Bắc Từ  cảm thấy khó bao nhiêu,  tiện tay chỉ về một hướng: "Vậy chúng  bắt đầu tìm ."
Cậu  xong liền trực tiếp nâng bước dời chân, Nhạc Văn Xu chần chờ đôi chút  kéo luôn Trâu Tỉnh đang lải nhải theo .
Hành lang im ắng, ánh trăng cùng ánh đèn từ cuối cửa sổ nhẹ nhàng đáp xuống  bóng của họ nghiêng nghiêng chiếu lên .
Tuyết cứ như ngừng chuyển động.
Lâm Bắc Từ chán  c.h.ế.t  , Nhạc Văn Xu cùng Trâu Tỉnh theo sát đằng .
Trâu Tỉnh thấy Lâm Bắc Từ thật sự  sợ hãi bèn nghiêng đầu cùng Nhạc Văn Xu kề tai  nhỏ: "Anh Nhạc, tụi  mắc mớ gì   cùng  ? Đó chính là Dư Minh Trạch đó..."
Nhạc Văn Xu  quen với việc Trâu Tỉnh  chuyện  lựa lời nên trực tiếp  phản đối mà chỉ hỏi: "Vậy  thích  cùng với Thẩm Vận hơn   ? Sau đó ngó khuôn mặt trào phúng 'thế nhân đều là lũ dốt nát đần độn' của  ?"
Trâu Tỉnh: "......"
Trâu Tỉnh   Lâm Bắc Từ đằng ,  nhớ tới khuôn mặt như khối băng của Thẩm Vận, so  sánh , quyết định chọn Lâm Bắc Từ .
Rốt cuộc  theo Thẩm Vận chỉ  thể  mắng, nhưng  cùng Lâm Bắc Từ thì   thể mắng .
Nghĩ thông suốt  Trâu Tỉnh  la hét   nữa, ngược  cảm thấy  là nhất đẳng cao nhân, mũi sắp đụng lên trời, hừ hừ  với Lâm Bắc Từ: "Túng Túng, tui     mỗi   gặp quỷ đều  dọa ngất xỉu, bây giờ gan  đột nhiên lớn thế, là Dư gia cho  pháp bảo bảo mệnh gì đó  đúng ?"
Lâm Bắc Từ  để ý đến , vẫn luôn ngáp ngắn ngáp dài.
 mà chính tư thái    cho Trâu Tỉnh thêm kiên định rằng tên  chắc chắn là đang giả ngầu,   khiêu khích  Lâm Bắc Từ, : "Nãy giờ   ngang qua mấy phòng mà     mở cửa căn nào hết ? Chẳng lẽ  sợ?"